Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017
TỪ DẠO ẤY !
Từ dạo ấy anh đi trời nắng tắt
Phố hoang buồn góp nhặt gió vào mây
Trời ảm đạm vàng thu lá úa gầy
Em quay lưng lệ cay hồn nức nở
Vỡ nhịp tim bồi hồi từng hơi thở
Tự hỏi lòng sao anh nỡ lìa xa
Để hồn thu lặng lẽ dưới bóng tà
Tương tư nhớ quê nhà anh có biết
Trăng vằng vặc soi vào từng mạch huyết
Nghèn nghẹn lòng lữ biệt phút phân kỳ
Gói vào thơ ký ức trải những gì
Xa xăm nhớ biệt ly tình chia cách
Chờ mòn mỏi mỗi đêm buồn lữ khách
Lật từng trang cuốn sách đã hoen màu
Gửi vào dòng với bao nỗi niềm sâu
Anh đâu biết thu sầu thu hoang hoải
Đợi anh về gió thu buồn rong mãi
Lá xanh xao rụng trải úa rơi đầy
Cuồn cuộn trào đắm trong giấc mộng say
Thu vẫn mãi khóc chờ ngày hạnh ngộ ..
09.10.2017
Thơ: Giang Hoa
Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017
CHIẾC LÁ ..
Chiếc lá rụng vương theo làn gió
Rơi tâm sầu vàng võ chiều mưa
Lòng se sắt quạnh bao mùa
Như cơn gió lạ tràn qua nỗi niềm
Từng cánh lá rơi tìm bỡ ngỡ
Sương ảo mờ rạn vỡ hồn ai
Lá xào xạc thổi miệt mài
Vương trên tóc rối úa gầy nghiêng chao
Gió chiều cuộn hắt vào nỗi nhớ
Thả trên tay ngọn gió mưa sa
Loang vàng nến lệ nhạt nhòa
Rụng vào hồn lạnh tịch tà giá băng
Có chiếc lá trầm lăn cuốn vội
Lượn vào tim nhịp trỗi rã rời
Gió xô vóc liễu tả tơi
Nghẹn đầy nỗi nhớ chơi vơi cuộn trào
05.09.2017
Thơ: Giang Hoa
*********
HỌA:
Nguyễn Tuấn
CHIẾC LÁ
Bao mùa lá đổ theo chiều gió
Nỗi nhớ cành những lúc có mưa
Lá vàng sắp rụng đong đưa
Trời nghiêng nắng đổ lá dừa thước tha
Lá lìa cành như còn bỡ ngỡ
Gió rì rào như thở than ai
Lá vàng trông rất trang đài
Bay theo làn gió đêm ngày xôn xao
Bao mộng đẹp làm sao hết nhớ
Tiếng xạc xào cứ ngỡ mưa sa
Lá bay xuống khắp mọi nhà
Vương lên làn tóc ngỡ là ánh trăng
Có chiếc lá bâng khuâng chẳng vội
Như nhớ thương nguồn cội không rời
Cuối cùng lá cũng phải rơi
Thương cho chiếc lá tả tơi rụng tàn
Thơ: Nguyễn Tuấn 05/10/2017
*********
HỌA:
Nguyễn Chiến
…LÁ VÀNG
Đời cõi tạm hồn buông chiều gió
Cảnh não nề thấy rõ trời mưa
Tình đau mãi dệt theo mùa
Hoài mơ lạnh lẽo mà chua nỗi niềm
Mây bao phủ triền miên bỡ ngỡ
Lá xa cành than thở nào ai
Hờn sương dãi nắng như mài
Đong đưa giọt lệ mưa cài nghiêng chao
Nhìn ánh nguyệt hoài bao nỗi nhớ
Sông ngân hà than thở buồn sa
Màn đêm nước mắt lệ nhòa
Hồn rơi lỡ mộng xa đà cõi băng
Rồi để lại nhìn khăn nỡ vội
Đẫm lệ rơi dưới gối chưa rời
Thân tàn dáng liễu tả tơi
Lá vàng đang rụng đầy vơi dâng trào ..
..05..10..17.. Thơ: Nguyễn Chiến
*********
HỌA:
Võ Hoài Giang
--- NHỚ THU XƯA--
Mái tóc thề tung bay trong gió
Nhớ Thu nào bên ngỏ hắt mưa
Vòng tay ôm ấp đợi mùa
Cổng trường khép lại đong đưa nỗi niềm
Phượng rớt rơi con tim nức nỡ
Ve sầu ngân dang dở tình ai
Mười hai năm đã miệt mài
Đường xưa thầm lặng nắng cài bóng chao
Từ thuở ấy dâng trào nhung nhớ
Cứ ngâu về than thở tiếng mưa
Đêm khuya gối ướt đẫm nhoà
Giọt rơi trên má giọt đà xuống chăn
Chợt thức tỉnh thời gian qua vội
Tóc phôi pha chân mỏi rụng rời
Sáng nay bàng bạc sương rơi
Gởi về dĩ vãng một trời nhớ thương...!
Thơ: Võ Hoài Giang
*********
HỌA:
Hoàng Hôn Tím
MÙA THAY LÁ..
Bỗng rời cành lá bay trong gió
Tâm thấy buồn rơi giữa ngày mưa
Ngõ chờ thu đã bao mùa
Lá theo mưa rũ mơ màng người thương
Về lối ấy tim yêu mãi ngỡ
Kìm nén lòng trăn trở niềm riêng
Chiều nay chiếc lá chao nghiêng
Trỗi tim nhung nhớ những chiều thu xưa
Hoài kỷ niệm ngày xanh hai đứa
Tay trong tay dìu dắt thiết tha
Hứa rằng gắt kết không xa
Câu thề chữ đợi nở hoa lối về...!
Tháng mười về trong mưa bước vội
Con đường chiều ngược lội lá trôi
Nghĩ về mộng thuở xa xôi
Nghẹn ngào tiếng nấc khoảng trời yêu xưa
Thơ: Hoàng hôn tim
*********
HOKA:
Cầu Bại Độc Cô
LÁ RỤNG
Chiếc lá rụng sao tim lạnh ngắt
Nắng cuối thu hiu hắt giọt sầu
Chừng như băng giá từ lâu
Tưởng như cảm xúc theo màu thời gian
Bên khuôn cửa ngồi nhìn lá mãn
Đếm thời gian ảm đạm con tim
Không gian tuy vẫn im lìm
Mà sao ta lại đắm chìm suy tư
Ồ lạ nhỉ, chỉ như mưa nắng
Để nứt mầm cho nhánh chồi lên
Cỏ cây tươi tốt xanh thêm
Rạng rỡ êm đềm đón nắng gió đông
Sương buông xuống ánh hồng trộn lẫn
Gió lạnh se, chồi ẩn nứt bung
Thế là cành thắm lá rung
Nứt chồi xanh thắm tưng bừng mà thôi
5/10/2017 - Thơ: Dương Khanh
*********
HỌA:
Nguyễn Duy Luân
*****<CHIẾC LÁ>*****
Nghiêng bay mắt lá theo đường gió
Bồng bềnh lay lắt võ vàng mưa
Nghe xao xuyến buổi giao mùa”
Mà hương lạnh đầy vơi qua nỗi niềm
Có gì khe khẽ trong tim ngỡ
Bồi hồi đau như vụn vỡ lòng ai
Dường đâu tiếng gió đang mài
Cho sắc sảo bóng em gầy chênh chao
Miên miết tưởng trùm trao nhung nhớ
Ngỡ lao xao miền gió đang sa
Mắt ai tràn đẫm lệ nhòa
Và trong tha thiết cuộn tà áo băng
Gió vội vã lá bay theo vội
Giấc tình ai nhịp trỗi chẳng rời
Làm vương chiếc lá rách tơi
Xót xa ôm ấp sao vơi hận trào
Thơ: (duyluannguyen 5/10/2017)
**********
HỌA:
Dinh Ninh Nguyen
LIỄU RỦ
**********
Nhành liễu rủ trông chờ ngọn gió
Sẽ hong khô cánh lá lạnh mưa
Ru hồn băng giá như vừa...
Mang từng hơi ấm dịu xua nỗi niềm
*
Mong vời vợi mà lòng hoang ngỡ
Làn gió kia đang phủ nhành mai
Trằn trọc suốt năm canh dài
Nhìn theo cánh gió đong đầy khát khao
*
Chiều se lạnh nghiêng chao nỗi nhớ
Như ruộng hạn mong vỡ giọt sa
Hằng đêm ôm gối lệ nhòa
Vương trên tóc xõa giọt ngà lạnh băng
*
Thà không có thà rằng cuốn vội
Cứ lửng lơ mộng trỗi chia rời
Làm cho cánh liễu rụng rơi
Nghẹn ngào thổn thức đầy vơi dâng trào
SG : 05/10/17
Thơ: Dinh Ninh Nguyen
**********
HỌA:
Hoài Xuân
LÁ RỤNG
Chiều thu cuối cành chao theo gió
Chiếc lá vàng trước ngõ nhìn mưa
Rụng bay nuối tiết , thương mùa
Còn chao đảo ngược nghe chua chát niềm
Gió đùa dạt gợi tiềm thức ngỡ
Lượn lờ trông qua lối tìm ai
Vương lòng thương cảm u hoài
Ấp cành cây một năm dài..ôi chao !
Lời than thở nghẹn ngào chạnh nhớ
Có chiếc rơi rụng ở bình sa
Ôm bao kỷ niệm chưa nhòa
Lá, cành, hoa , trái mặn mà kết băng
Kìa lá rớt nhào lăn quá vội
Muốn quên đi nguồn cội một thời
Viềng tan kiến đục nát tơi
Lá rơi biểu hiện cuộc đời khác chi..
Thơ: Hoài Xuân
*********
HỌA:
Tat Ha
VÔ ĐỀ
Là chiếc lá chồi non bóng bẩy
Bình minh lên run rẩy tâm can
Rực hồng lan tỏa không gian
Lá non mơn mởn chứa chan sắc màu
Cũng đôi lúc úa sầu mềm héo
Chặng đường đời muôn nẻo gian nan
Màu vàng trải ngập không gian
Hồn buông khắc khoải muôn vàn ưu tư
Mùa xuân đến tưởng như xanh biếc
Thu tràn về nuối tiếc màu xanh
Nô đùa ríu rít yến oanh
Thu sang lá rụng trên cành xác xơ
Đêm mộng mị vừa mơ vừa tỉnh
Phút yên lòng thanh tịnh tâm tư
Vậy mà lòng đã tưởng như
Nào ngờ nặng nợ sao ư dối lòng
Thơ: Tat Ha - 5/9/2017
*********
HỌA:
Xuân Hưng
THU SẦU
Mùi hương sữa bay theo làn gió
Gọi thu về vắng những cơn mưa
Heo may chuyển tiết giao mùa
Nhìn cây rụng lá buồn dâng nỗi niềm
Buổi gặp ấy làm quen bỡ ngỡ
Chỉ sợ người đã nhớ thương ai
Lời yêu vẫn cứ miệt mài
Đêm nằm mộng mị thở dài ước ao
Hoàng hôn tím thu va miền nhớ
Dòng sông chiều nước đỏ phù sa
Nắng nghiêng bóng đổ sắp nhoà
Trăng vàng đã ló lập lòa sao băng
Bóng đêm xuống tràn qua rất vội
Ngóng người xa mỗi tối chẳng rời
Nghe hồn bỗng thấy tả tơi
Ngồi ôm kỷ niệm mà khơi lệ trào...
Thơ: Xuân Hưng
*********
HỌA:
Nguyễn Cảnh Lan
SAO EM VỖI XA ANH ( ! )
Sao mùa thu vỗi vàng về thế !
Để sương rơi cuối ngõ , đầu gành
Trên cây lá đã lìa cành
Sao em lại vỗi xa anh lúc này
Lá rơi rồi cành khô héo úa !
Sống đơn lo gió , bão , đêm , ngày
Đời sao lắm cảnh buồn thay
Rừng khô không lá chim bay hết rồi ( ! )
Qua Thu rồi đêm Đông giả rét
Cây héo tàn , gió táp , mưa sa
Người ơi sao vội chia xa
Như cành không lá làm ta rối lòng
Ôi ! Ta mong mùa xuân trở lại
Để cho rừng mãi mãi tươi xanh
Cho dù ước vọng mong manh
Cây khô lá lại nhú cành tươi nguyên . . .
Thơ: Nguyễn Cảnh Lan
**********
HỌA:
Tran Chien
LÁ NHỚ
Khi mấy bận rung tràn với gió
Lúc im lìm chịu nhỏ cùng mưa
Lá ơi đời lá một mùa
Mà sao cảm thấy cay chua nỗi niềm..
Kìa chiếc lá bên thềm như ngỡ
Biết ta buồn khi lỡ tình ai
Biết tim ta xót như mài
Biết hồn ta những u hoài chênh chao..
Lá vàng rụng ghim vào miền nhớ
Ứa mi sầu nức nở châu sa
Lệ rơi thư cũ mực nhòa
Thương người viễn xứ ngọc ngà tan băng..
Đêm thu lạnh tàn trăng trôi vội
Tiếng lòng như nhịp lỗi cung rời
Sương mù mặt lá tả tơi
Nhớ hình bóng cũ đầy vơi dâng trào..
Thơ: Tran Chien
**********
LỜI BÌNH:
Phạm Niem
Thơ hay tuyệt vời. Sâu ý.tả cảnh lồng tình ...tha thiết tâm trạng.
Xin cảm nhận đôi dòng.
Cứ mỗi độ thu về....nhìn cây đổ lá....,lòng thi nhân trĩu nặng u hoài.,khi ngắm cảnh lá rơi trong cơn mưa giông., tâm hồn thi sĩ vốn đã đầy ấp những nỗi niềm., chỉ cần có ngoại cảnh khơi nguồn là hồn thơ bất tận.Ta hãy nghe nhà thơ Giang Hoa tâm sự qua bài thơ" CHIẾC LÁ" sau đây.:
Chiếc lá rụng vương theo làn gió.
Rơi tâm sầu vàng võ chiều mưa.
Lòng se sắt quạnh bao mùa.
Như cơn gió lạ tràn qua nỗi niềm.
Từng cơn gió khẽ...vài chiếc lá rơi... hay một chút mưa rào., cũng làm cho tâm hồn thi nhân rung động.
Gió cuốn lá rơi...là môt cảnh tượng bình thường ,nhưng với Giang Hoa có cái nhìn sâu xa ,ấn tượng.Nàng thơ đã quán chiếu cảm nhận đó là biểu tượng của sự biệt ly, chia lìa....sinh diệt.
Thật quá tuyệt vời,khi thấy chiếc lá ly cành trong gió cuốn, chao đảo phất phơ.nàng thơ cho rằng lá dường đang bỡ ngỡ vì không biết gió mang mình đến nơi nào trên mặt đất.Và ngỡ ngàng khi không biết nơi nào mình định vị.để thay đời đổi phận...chuyển kiếp tái sinh chợt hồn đau vì rạn vỡ..
Trông sương mờ ảo quyện nàng thơ cũng thấy mịt mùng không rỏ lối.Nghe tiếng lá xạc xào thì đó là lời tâm sự của lá hoa.Gió thổi dây dưa gọi gió miệt mài.Ôi..bút thi nhân muôn ngàn sắc nét, hình tượng ,âm thanh tuyệt tác vô cùng.Một bức tranh lộng gió buổi chiều mưa lá đổ qua ngòi bút Nhà thơ Giang Hoa sinh động súc tích...ẩn tình sâu ý.Ta đọc nhé:?:
Từng cánh lá rơi tìm bỡ ngỡ.
Sương ảo mờ rạn vỡ hồn ai.
Lá xào xạc thổi miệt mài.
Vương trên tóc rối úa gầy nghiêng chao.
Ở khổ thơ nầy câu:"Vương trên tóc rối úa gầy nghiêng chao:" có lẽ rất hay.?
Dường như nhà thơ đang từng bước lửng thửng đi dưới lá bay.!?...Và nàng thơ đang lảo đảo nghiêng mình trong gió thổi.!?...cho nên cơn bão nội tâm và cuồng phong ngoại cảnh đang hòa nhập bức phá thi nhân.Từng cơn gió hắt hiu gợi hồn bao luyến nhớ.Mưa bay lất phất...lá rơi làm lòng ai thêm tơi tả...Nàng thơ thả trên tay từng giọt mưa tuôn.hay những hạt lệ sa...thả tay cho giọt sầu chảy nhiễu ....những giọt nến lệ đầm tuôn trễ má hồng son nhạt nhòa vì mưa , lệ...Một cảm xúc dâng tràn....một tâm trạng bi sầu trong mưa gió...lẻ loi. ..thương mình nhớ bạn..(bạn đời).
Gió chiều cuộn hắt vào nỗi nhớ.
Thả trên tay ngọn gió mưa sa.
Loang vàng nến lệ nhật nhòa.
Rụng vào hồn lạnh tịch tà giá băng.
Nàng thơ đã khóc...giọt lệ tình đã chảy đổ trong buổi chiều tà cô tịch mưa giông lá rụng nầy.!..
" Có chiếc lá trầm lăn cuốn vội." trong khổ cuối nầy.ta còn cảm động hơn nữa.Bởi một chiếc lá nào đó trầm lăn cuốn vội.Chiếc lá đó đã chìm sâu lăn lông lốc từ lâu rồi...thân xác như rã rời vì chờ nơi tái kiếp.mà chưa định vị.Tác giả cảm nhận như chiếc lá ấy vừa lượn vào tim mình bám trụ an sinh...Nhà thơ hòa nhập lá với thân phận mình mà nghẹn ngào đầy bao cảm xúc.Rồi cơn gió thoảng ập đến làm thân nàng chênh chao như chiếc lá cuộn ...nàng và lá thật sự tả tơi cả hồn lẫn xác....
Người tình xa hỡi ....cố nhân ơi....nàng muốn nhủ với chàng rằng: " Lá còn rụng về cội" sao anh chẳng quay về nguồn khi hoàng hôn gần tắt nắng.??? Kìa chiếc lá vàng khô rụng nằm cội gốc.sao bạn chẳng trở lại nguôn???..
Gió chiều cuộn hắt vào nỗi nhớ.
Lượn vào tim nhịp trỗi rã rời.
Gió xô xác liễu tả tơi.
Nghẹn đầy nỗi nhớ chơi vơi cuộn trào.
Tác giả :Phạm Niêm 5/10/2017.
*********
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)