Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017
NGƯỜI ĐÀN BÀ
Tôi vẫn biết người đàn bà cũ
Lặng lẽ buồn ủ rũ đơn côi
Còn vương chút nắng bên đời
Xin đừng chớ vội phủi rơi tình đầu
Đầy chất chứa niềm đau rạn vỡ
Người đàn bà rạng rỡ ngày xưa
Giờ đây quạnh quẽ song thưa
Gối mềm thắm lệ bao mùa thu qua
Giữ son sắt mặn mà nghĩa ái
Lỡ bến đò trống trải thuyền chao
Về đâu hỡi ! Biết khi nào
Thuyền trôi lạc bến má đào tuổi xuân
Đàn bà cũ bao lần khắc khoải
Với nỗi niềm sợ hãi từng đêm
Ôm mòn mỏi lệ úa rèm
Ước gì phủi bỏ bên thềm chữ yêu
Đàn bà cũ rong rêu liễu úa
Gót son hồng ngập ngụa đắng cay
Thèm mơ ước những tháng ngày
Trở về quá khứ thơ ngây buổi đầu
Cái thuở ấy tình sâu nghĩa mặn
Mộng mơ yêu nở rạng nét ngài
Nhưng giờ chỉ thắm duyên ai
Thuyền qua lối rẽ chia hai nỗi niềm
29.09.2017
Thơ: Giang Hoa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét