Thứ Hai, 23 tháng 7, 2018
CHIỀU TRÊN BIỂN ..
Chiều trên biển nắng vàng cuộn theo sóng
Nước biển xanh gió lồng lộng đùa mây
Bước chân in từng dấu vết loang gầy
Lẫn vào bãi sóng vỗ say sưa hát
In hằn dấu vết chân theo bờ cát
Sương rớt đầy từng hạt kết thành tơ
Biển miên man sóng khát khao hôn bờ
Rì rào kể ngày xưa thơ ấu ấy
Lời của biển ru dìu dịu êm ái
Biển hôn bờ không ngần ngại yêu nhau
Cát nằm yên thổn thức lệ rơi sầu
Biển và cát hai đầu ôm nỗi nhớ
Duyên không phận nên đành mang chữ nợ
Con sóng buồn tư lự đến bạc đầu
Một ngày kia sóng hờn biết về đâu
Cát và biển quay đầu dạt muôn hướng
Mặc cho biển mải mê hờn cuồn cuộn
Cát im lìm sóng uốn lượn ôm bờ
Rồi một ngày ai đó cũng hằng mơ
Thời gian đọng tưởng tơ về bến đỗ
Dấu kỷ niệm còn in hằn nỗi nhớ
Chuyện ngày xưa ta thổ lộ yêu nhau
Nhưng thời gian gãy đổ cả nhịp cầu
Sóng giận dỗi âu sầu xô đi mãi
Cát và biển sóng gầm trong sợ hãi
Sóng xô thuyền lạc mái đẩy đi xa
Trời tím loang lẫn nhòa ánh dương tà
Chiều trên biển mình ta buồn nhớ lại
21.07.2018
Thơ: Giang Hoa
LỜI BÌNH:
Phạm Văn
Cùng với Nhà thơ Giang Hoa qua bài" CHIỀU TRÊN BIỂN".
-+++++
"CHIỀU TRÊN BIỂN"là một bức tranh tuyệt vời sắc nét được pha trộn một chút tình cảm nhưng thiết tha làm xao xuyến ngơ lòng đọc giả.
Một bài thơ hay quá!.
...Mây trời nắng gió, biển sóng chan hòa, quyện lẫn trộn săc màu âm thanh sóng vỗ .Biển đã ru khúc hát tình yêu và con người đứng giữa đất trời hồn cũng cảm thấy mênh mông hòa đồng với cảnh.Giang Hoa Bích Yến đúng là một nhà thơ siêu tài.Ta nghe nàng viết:
Chiều trên biển nắng vàng cuộn theo sóng.
Nuớc biển xanh gió lồng lộng đùa mây.
Bước chân in từng dấu vết loang gầy.
Lẫn vào bãi sóng vỗ say sưa hát.
Biển là nơi khắc in hằn sâu bao dấu chân trên bãi cát. Biển là chốn ghi đậm gót hài, kỉ niệm của bao người.Biển Còn là nơi hò hẹn mộng mơ trong những buổi chiều tà hay những đêm bên nhau tay trong tay dạo bước dài trên bãi vắng.
Nhà thơ Giang Hoa đã nói lên cảm xúc của mình trước thiên nhiên trong tâm hồn qua ngòi bút tuyệt xảo nào là hạt sương kết đọng như tơ trời ,tình thủy chung gắn bó keo sơn của biển và bờ cát.Nói đến giai điệu thì thầm,tiếng rì rào êm ả như khúc nhạc du dương của từng cơn sóng biển.
Tác giả còn ví rằng đây là những lời tâm sự của trùng dương đang kể chuyện tình của ngày thơ ấu.
In hằn dấu vết chân theo bờ cát
Sương rơi dày những hạt kết thành tơ.
Biển miên man sóng khát khao hôn bờ.
Rì rào kể ngày xưa thơ ấu ấy.
Đúng là một tình yêu nồng nàn hạnh phúc đắm say của biển và cát.Tình yêu luôn cuộn trào sôi bỏng với những nụ hôn của sóng, tiếng thì thầm như xoa dịu vỗ về, lời ru êm ả...ngọt ngào của kẻ nhân tình . Và rồi một ngày nào đó sóng biển bỏ bờ cát nằm cô lẻ bơ vơ khi triều xuống hoặc khi cuồng phong vũ bão sóng biển sẽ đổi hướng thay lòng theo chiều gió lạ.Gieó sầu gợi nhớ cho cảnh ly xa.
Lời của biển ru dìu dịu êm ái.
Biển hôn bờ không ngần ngại yêu nhau.
Cát nằm yên thổn thức lệ rơi sầu.
Biển và cát hai đầu ôm nỗi nhớ.
Tình yêu vốn dĩ là duyên với nợ. Nếu có duyên không nợ hoặc ngược lại trả nợ không duyên đều mang đến khổ đau cho nhau.
Cơn sóng tình yêu vì phong ba bão loạn khiến cát và biển quay đầu ,lệch thay đổi hướng cát im lặng nằm phơi mình bơ vơ trên bãi vắng....còn sóng thì đang uốn mình lượn sang bến khác cho cát mãi dạ hoài mơ..
Duyên không phận nên đành mang chữ nợ.
Con sóng buồn tư lự đến bạc đầu.
Một ngày kia sóng hờn biết về đâu.
Cát và biển quay đầu dạt muôn hướng..
Sóng bạc đầu phải chăng vì ôm ấp những hoài mong lo lắng qua ngày tháng thời gian Còn người tóc điểm bạc bởi dạn dày sương gió của cuộc đời. Sóng cũng buồn vì phong ba bão táp sẽ không biết số phận về đâu trong mưa cuồng bão loạn. Sóng cũng cảm thấy lạc loài bơ vơ như bãi cát khi phải chịu cảnh hai đầu nỗi nhớ nên dạ cũng thổn thức rã rời.
Mặc cho biễn mải mê hờn cuồn cuộn.
Cát im lìm sóng uốn lượn ôm bờ.
Rồi một ngày ai đó cũng hằng mơ.
Thời gian đọng tưởng tơ về bến đỗ
Dù cuộc đời có phong ba nghiệt ngã tiếng lòng cuồn cuộn sóng trào dâng ...cát vẫn im lìm phơi sắc trắng.ôm lấy bãi bờ thủy chung chờ đợi ngày thuyền về bến cũ. Nối sợi tơ vương.
Dấu kỉ niệm còn in hằn nỗi nhớ..
Chuyện ngày xưa ta thổ lộ yêu nhau.
Nhưng thời gian gãy đổ cả nhịp cầu.
Sóng giận dỗi âu sầu xô đi mãi
Sự giận dỗi trách hờn mỗi ngày thêm nặng trĩu. Luôn dâng cao như sóng dâng tràn.càng đẩy chiếc thuyền tình càng lúc càng trôi xa.
Con người thiết tha với tình yêu cũng như biển mải mê cuồn cuộn sóng.và cát vàng kia ở bãi cứ để mặc tình cho sóng thỏa lòng khao khát. Bởi khi yêu nhau người ta dễ dàng chấp nhận trao nhau tất cả.và chỉ chờ đợi ,hoài mong một ngày se tơ kết mối. Đến khi thuyền tình đổi bến.thì phía chân trời xa hoàng hôn cũng tím ngắt.
Và ...
Buổi chiều trên biển , hoàng hôn cũng tím lịm sầu thương ôi .. buồn biết mấy!...khi bóng con thuyền xưa vẫn chưa về bến cũ .Tiếng sóng biển không còn là khúc nhạc êm đềm du dương thơ mộng mà nghe chừng như là những tiếng thét gầm, hãi kinh ghê rợn. Hoặc tiếng rền than ầm ỉ vọng vẳng trong những lúc đêm về.
Cát và biển sóng gầm trong sợ hãi.
Sóng xô thuyền lạc mái đẩy đi xa.
Trời tím loang lẫn nhòa ánh dương tà.
Chiều trên biển mình ta buồn nhớ lại.
Cám ơn tác giả đã cho tôi cảm xúc trải lòng theo từng nhịp của đòng thơ, một cảm giác man mác buồn, một khúc nhạc tình du dương của biển, chỉ có biển mới gào thét hết nỗi lòng mà tác giả đã gửi trọn ..
Trà Vinh
Phạm Văn Niêm 22/7/2018.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét