Thứ Ba, 8 tháng 1, 2019
XUÂN TRỞ MÌNH
Thuở hồng hoang loài người đã biết yêu
Rừng chim thú rất nhiều và hoang dã
Đều hạnh phúc như màu xanh lúa mạ
Tình muôn loài cũng đã lẫn hòa nhau
Thuở hoang dại tình đầu ngọt dư mật
Yêu mặn nồng chân chất phải không anh
Một trời xuân lặn ngập gió trong lành
Tình yêu đến vườn xanh ta ấp ủ
Anh đã lạc vào tim em trú ngụ
Cùng trăng sao vui thú với đất trời
Rồi thời gian cứ chìm lặng lẽ trôi
Ta hạnh phúc không rời nhau nửa bước
Cũng từ đó dưới trăng sao thệ ước
Sẽ cùng nhau ta vượt nẻo trần gian
Xây mộng vàng ca hát với chim muôn
Ta cứ mặc không buồn không tư lự
Bỗng từ biệt người du miền lữ thứ
Kỷ niệm xưa em cất giữ đến bây giờ
Tự hỏi lòng vì sao lại ngẩn ngơ
Duyên không nợ hững hờ đành chấp nhận
Dẫu đã biết thế nào là ân hận
Chữ sầu bi em giữ tận đáy lòng
Nhìn phương xa dạ mòn mỏi ngóng trông
Như chim én đợi xuân nồng trổ mộng
Biển hờn giận nỗi lòng đang gợn sóng
Một chút thôi lay động cả không gian
Giữa đất trời loang ngập ý thi nhân
Nhuộm hoa lá nở vươn mầm xuân mới
09.01.2019
Thơ: Giang Hoa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét