Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017






TUỔI THƠ ...
Tác giả Giang Hoa

Rơi cánh phượng ép đầy trang vở
Tiếng ve sầu bỡ ngỡ hè sang
Lá rơi hoa rụng nhụy tàn
Gió rung khe khẽ mà tan tác lòng

Nắng len lỏi qua song cửa sổ
Sân trường vang nhịp gõ bước chân
Ai đưa tiếng gót xa dần
Nghe như văng vẳng vọng ngân lời thề

Ve sầu gọi lê thê âm hưởng
Kỷ niệm về như tưởng mới đây
Tuổi xuân bỏ lại tháng ngày
Phù dung một đóa sương gầy héo hon

Màu hoa sắc ti gôn tím rũ
Đợi hạ qua tim ủ niềm thương
Ngày xưa phượng tím sân trường
Hoa không tên gọi vẫn vương lẻn vào

Ôm kỷ niệm xuyến xao hoài nhớ
Bao năm rồi dang dở niềm yêu
Lật sang trang mới ước điều
Chép vào hồi ức cánh diều tuổi thơ ...
12.03.2017
Thơ: Giang Hoa

*****

LỜI BÌNH:
Phong Xuân

“Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ” Vâng xin bắt đầu viết này bằng cảm xúc của câu hát nặng trĩu kỷ niệm học trò năm nào.
Bạn Giang Hoa, Bút danh của Bich Hoa Bich Yen Nguyễn,  viết thơ như một người ở ẩn thực thụ, bỏ ngoài tai mọi thế cuộc vần xoay để gom đủ chất “hồn thơ” vào từng bài viết của mình.
Bất ngờ sáng nay đọc được bài thơ này, và dòng chảy “hồn xưa” tưởng đã bế tắc, lại được dào dạt khơi thông trong trái tim hoài niệm của tôi.
Nếu ai đó đã một thời đứng dưới cái nắng sân trường ngửa mặt rưng rưng hay một chiều mưa tạnh, lặng, vắng, bồi hồi thẩm thấm cái cảm xúc rằng cuộc đời ta đang xa dần, xa dần trường, lớp, bạn xưa, cũng sẽ mấy lần nhói tim với “cánh phượng”, “tiếng ve” dòng đời giữa dòng đời ngụp lặn hôm nay
“Rơi cánh phượng ép đầy trang vở
Tiếng ve sầu bỡ ngỡ hè sang”
Giang Hoa cũng vậy nhưng cái sâu sắc trong cảm xúc của nhà thơ còn nhậy hơn nữa khi kỷ niệm xưa không chỉ bừng lên bởi màu sắc âm thanh đặc trưng mà nó còn run rẩy bởi một nét tinh tế dễ “tan” nhất trong tâm thức
“Lá rơi hoa rụng nhụy tàn
Gió rung khe khẽ mà tan tác lòng”
Kỹ tính hơn ta sẽ thấy cảm xúc “Nghẹn” còn được gửi vào phong cách chọn vần “ở” trong “Trang vở” và “Bỡ ngỡ” kết hợp với nét đặc trưng của thể thơ song thất lục bát làm ta cũng cùng “nghẹn ngào” cùng cảm xúc trong thơ
Có thể Giang Hoa đang viết về cái cảm giác giữa dòng đời hôm nay khi chợt nhớ về “ngày xưa” và cũng có thể là cái cảm giác khi “Áo dài” đang ôm cặp lặng thầm bùi ngùi bước những bước chân tạm biệt trường yêu khi tác giả viết
“Lá rơi hoa rụng nhụy tàn
Gió rung khe khẽ mà tan tác lòng”
Một chuỗi cảm xúc về hình ảnh “thanh thanh, êm êm say say” cứ lần lượt rung lên. Tôi nghe rõ từng cung bậc của lá rơi, hoa rụng, nhị tàn, cảm thấm cái âm ấm của tia nắng lặng lẽ lan.
Mà không lặng lẽ đâu, cái âm thanh râm ran trong con tim thổn thức đang “gõ” rộn ràng ký ức. Bình dị, thân thương mà vẫn gửi một dấu chấm cảm xúc đậm không bao giờ tan trong tâm hồn – tiếng guốc của “em”. Của em! hay là của tôi – tác giả Giang Hoa ấy
Nắng len lỏi qua song cửa sổ
Sân trường vang nhịp gõ bước chân
Ai đưa tiếng gót xa dần
Nghe như văng vẳng vọng ngân lời thề
Tiếng gió rung thì tan tác lòng, tiếng guốc khua thì rộn lời thề. Ngày xưa ơi tôi tha thiết xin “một vé”:
Ngày xưa, bất cứ “áo dài trắng” hay “sơ mi trắng” nào, ít nhiều đều có cái “nao nao” cái “liêu xiêu” chút chút ủy mị mà bây giờ bạn trẻ gọi là “Sến” vào lúc chia ly và đều thích “rên” theo cái kiểu rất đáng yêu như Giang Hoa “rên”
Ve sầu gọi lê thê âm hưởng
Kỷ niệm về như tưởng mới đây
Tuổi xuân bỏ lại tháng ngày
Phù dung một đóa sương gầy héo hon
Màu hoa sắc ti gôn tím rũ
Đợi hạ qua tim ủ niềm thương
Ngày xưa phượng tím sân trường
Hoa không tên gọi vẫn vương lẻn vào
Tôi dành một lúc lặng người, nhìn vào hư vô, nghĩ mãi, tưởng tượng mãi và thấy sao cảm xúc của Giang Hoa giống mình thế khi tác giả viết
“Ngày xưa phượng tím sân trường
Hoa không tên gọi vẫn vương lẻn vào”
Đẹp thật, rung cảm thật, tuổi chớm yêu ơi.
Xuân Phong 14 / 03 / 2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét