Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017
Hình tác giả
VẾT CẮT ...
Tôi vẽ lại đời qua kẽ mắt
Gọi xuân về rực sắc màu xanh
Bằng bầu mực sáng long lanh
Hòa vào giọt lệ hóa thành hư vô
Thời áo trắng ngây ngô nhớ lại
Cả tôi em ... khờ dại phút yêu !
Trong cơn gió lạ hoang chiều
Thu như hờn dỗi đìu hiu mắt sầu
Trời lam tỏa khảm sâu niềm nhớ
Hồn lang thang nghẹn vỡ buồng tim
Máu loang chảy mộng hư chìm
Bể dâu hoang dại lặng im qua miền
Rung trời đất ngả nghiêng nhật nguyệt
Sóng gầm vang mạch huyết cuộn trào
Tâm tư quyện lẫn vào nhau
Bước chân khập khễnh vết sầu chim di
Mặc thế sự những gì đảo lộn
Nỗi hằn thêm hỗn độn bể dâu
Giăng niềm tủi ướt lệ sầu
Chảy vào huyết mạch từng câu sắc đời ,
19.04.2017
Thơ: Giang Hoa
**********
HỌA:
Huyền Vang
TƠ LÒNG
Mặc thế sự những gì đảo lộn
Giang Hoa sao giam chốn lệ sầu?
Tơ lòng quặn thắt bấy lâu
Chiều xuân sớm cất cung bầu nỉ non
Xem nhan sắc tình còn tha thiết
Ngó đường duyên mãi khuyết chờ ai
Huê xuân ngày vẫn còn dài
Cớ sao lặng lẽ im hoài trong thơ
Để bạn hữu tình chờ nghĩa đợi
Để duyên thâm vời vợi cung thương
Người ơi trong nỗi đoạn trường
Ngổn ngang tơ liễu còng vương tình lòng
Dẫu chẳng đợi gió đông lạnh lẽo
Hay không màng khuất nẻo đường tơ
Thì người ơi hãy đợi chờ
Con thuyền no gió còn ngờ chi nao
Dẫu không cùng cảnh má đào
Đọc thơ sao cũng nao nao lệ buồn
Chẳng dám nói dại khôn đạo lý
Chỉ cảm tình ủy mỵ duyên thơ
Mượn lời hạ tứ vu vơ
Biết đâu nốt nhạc cung chờ hợp nhau
Thơ VÀNG XUÂN
ngày 19 tháng 4,
**********
HỌA:
Nguyễn Chiến
….CHUNG NIỀM NỖI NHỚ ….
Hồn thắm đượm nhung huyền đôi mắt
Dạ vương tình thắm đượm trời xanh
Vầng dương giọt nước long lanh
Mây chiều gió lạnh trong lành đưa vô
Ngày xưa ấy vườn ngô nghĩ lại
Trái tim hồng nồng ái tình yêu
Hương thơm tỏa ngát yêu chiều
Dội vào cõi nhớ cô liêu chút sầu
Rồi để lại chiều sâu nỗi nhớ
Thắt dạ đời trải lỡ hồng tim
Nhẹ theo cõi lạnh như chìm
Thuyền trôi không bến như chim khắp miền
Bão tố nổi vầng dương giỡn nguyệt
Tuyệt tình chi máu quyện dâng trào
Gửi đời nương tựa cùng nhau
Tình son đẹp đẽ kéo bè chim di
Thôi trả lại những gì hỗn lộn
Cánh chim bằng trộn tiếp tình dâu
Niềm vui bỏ hết lệ sầu
Hồng tươi sắc đượm ngời tươi nghĩa đời ..
19//04//17= Thơ: Nguyễn Chiến
**********
HỌA:
Tôn Tuấn
VÓ CÂU TÌNH ĐỜI
************************
Dõi lại một thời trên khoé mắt ,
Ảnh dần trôi trong vắt trời xanh !
Cành cao chim hót yên lành ,
Gió lay hoa rụng chòng chành cõi vô !
Thuở học trò dần xô trở lại ,
Lứa tuổi hồng ngây dại khi yêu ... !
Nỗi nhung nhớ cứ loang chiều ,
Nửa đời ... dáng ngọc , liêu xiêu rủ sầu !
Mùa phượng đỏ ken rầu nỗi nhớ ,
Tiếng ve sầu nức nở con tim ,
Lục bình tím biếc nổi chìm ,
Tiếng quyên gọi bạn phá im từng miền !
Sóng gối sóng chao viền ánh nguyệt ,
Vạc cầm canh điểm xuyết tâm gào .
Niềm riêng xưa bỗng chen vào ,
Bao nhiêu cõi ảo cứ ào chuyển di !
Hết một thuở xuân thì lộn xộn ,
Khoảng nửa đời chộn rộn ngàn dâu !
Giăng tơ , mắc tủi , đón sầu ...
Cung đàn lỡ nhịp , vó câu , tình đời !
Thơ: Tôn Tuấn .
*********
HỌA:
Tat Ha
Trong ánh mắt tâm hồn rất đẹp
Cha mẹ sinh cho nét tiểu thư
Bao chàng thấy phải tương tư
Hồn lay sao động mà như vô hồn
Cơn gió mát bồn chồn ánh mắt
Vắng bóng ai làm thắt con tim
Mộng mơ mải miết đi tìm
Dõi theo tia nắng cánh chim xa vời
Bao nhung nhớ phương trời xa cách
Gửi tương tư trong sách vần thơ
Những ngày tuổi trẻ mộng mơ
Bao nhiêu dấu ấn ngày xưa hiện về
Tình cảm ấy chưa hề phai nhạt
Thương con thuyền phiêu bạt nơi xa
Cháy lòng thiêu đốt hồn hoa
Mênh mông câu hát mượt mà giọng ngâm
Tình cảm đẹp âm thầm đọng lại
Ánh chiều tà hoang hoải không gian
Nỗi niềm dào dạt chứa chan
Chiều thu gió lộng mơn man áo dài
Trời chiều chênh chếch bóng ai
Lắng theo câu hát ban mai giữa rừng
Thơ: Tat Ha = 18/4/2017
**********
HỌA:
Hoa Diepanh
Nhìn đời qua kẽ mắt
Sâu sắc mộng tình xuân
Thời áo trắng bâng khuâng
Tim ngập ngừng hoang dại !??
..............
Ướt lệ sầu...bể ái
Phút khờ dại cuộn trào
Thân xác quyện vào nhau
Mặc bể dâu...đảo lộn !!!
...............
Dẫu biết đời khốn đốn
Thế gian chốn phồn hoa
Thuyền bỏ bến đi xa...
Vết thương lòng...để lại !??
BMT-0 g 20/ 20-04-2017
( VẾT THƯƠNG LÒNG )
**********
HỌA:
Hung Do
VẾT CẮT
Dấu thời gian trong kiếp con người
Những vết cắt từng thời riêng biệt
Hết mùa trãng khuyết lại tròn
Bốn mùa Xuân Hạ thu Đông bóng đời
Em còn tiếc sao thời xa vãng
Mười Sáu tròn trãng tuổi khờ ngây
Em bưng đôi má hây hây
Tóc thề xoã mảnh bờ vai nhỏ mềm
Khát khao bùng cháy niềm thương cũ
Vết buồn Trong trẻo cảnh trời thu
Một màu vàng vọt vần Thơ
Cảnh làm rạo rực dấu xưa u Hoài
Bông hoa dẫu hết thời Xuân sãc
Hưởng xưa còn lẩn Quất tình mơ
Khó mờ khi lỡ Vương tơ
Người đi geo lại kiếp chờ trãm nãm
Mỗi lần trời chuyển vào Đông
Thân em gá lạnh cánh Hồng bơ vơ
Lửa lòng vẫn ấm vần Thơ
Thương thay một phận hoa đợi Hoài
Thơ: Hung Do
*********
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét