Thứ Năm, 1 tháng 6, 2017




ĐỢI NGƯỜI CUỐI NGÕ  ...

Chiếc lá sầu run lịm cuối trời
Mưa về rắt hạt giữa đêm rơi
Hoa vương mắt lệ nhòe hoen tím
Lặng lẽ song thưa đợi bước người 

Gió lạc hoang lòng thu nức nở
Đèn khuya hiu hắt mộng trăng lên
Canh trường lẻ bóng hoa sầu muộn
Nát vỡ tim ai tiếng nhạc rền

Nhìn hạ qua buồn se sắt lá
Thu về run rẩy héo lòng tôi
Nguyệt đừng vội vã buông hồn tím
Rớt lại trăng xưa giữa góc trời 

Gót nhỏ dần rơi về cuối ngõ
Đợi người muôn thuở sẽ về đâu
Nâng ly uống cạn dòng thơ chảy
Trọn chén hương say giấc mộng sầu
                        31.05.2017
                  Thơ: Giang Hoa

*********

HỌA:
Nguyen Thanh Hai

ĐỢI NGƯỜI Ở CUỐI ĐƯỜNG

Dõi bóng tìm ai phía cuối trời
Lạnh lùng đôi giọt lệ sương rơi
Tia nắng muộn màng vừa chợt tắt 
Hoàng hôn cũng đã tiễn biệt người

Nhẹ bước chân quay về lối cũ
Nhành hoa theo gió , nhẹ nhàng trôi 
Khờ khạo con tim này xao xuyến
Một bóng hình thôi giữa biển người
Thơ: Nguyen Thanh Hai

*********

HỌA:
Tat Ha

VÔ ĐỀ

Bóng ngả chiêu buông lặng cuối trời 
Lá vàng đơn lẻ lặng lẽ rơi 
Chiêu nghiêng nghiêng tỏa hương màu tím 
Dõi mặt song thưa đợi bóng người 

Thu về hỉu hắt cây vàng võ 
Làn sương lan tỏa cánh đồng xanh 
Gió cứa thương lòng se se lạnh 
Khuê trường cánh hạc lặng bay đêm 

Nát vỡ tim nồng thu nức nở 
Hoang lòng vần vũ cánh buồm nâu 
Bóng dáng ai xưa có đợi bên cầu ? 
Dòng sông lặng hát câu thương nhớ 

Gót hồng xưa phai dần cuối ngõ 
Tiếng đàn đêm to nhỏ khúc tình ru 
Ly rượu nồng chênh chao giọt sầu thu 
Tìm hoan lạc trong cơn mơ mộng 
Thơ: Tat Ha

*********

HỌA:
Diệu Hương

ĐỢI LÁ

Lặng lẽ mùa thu đến nửa vời
Sương mù lấm hạt giữa đêm rơi
Hồng lan chúm nụ se  lòng lắng
Vạn cúc ngào hương đợi bước người 
Lạc lõng cành khô lìa nức nở
Bơ vơ  quốc lẻ bạn  kêu vời
Đêm về cảnh tượng muôn sầu hướng 
Nẫu dạ trầm ai buốt khó vơi
Thơ: Diệu Hương

********

HỌA:
Hoa Diepanh

THƠ CẠN LỆ SẦU...

Chao nghiêng cánh nhạn giữa biển trời
Hiu hắt sương mù phảng phất rơi
Cuối ngõ chờ ai hoen mắt lệ
Giật mình lá rụng tưởng chân người?

Thu loang sắc nhớ!mưa nghèn nghẹn
Ngõ vắng một mình vọng trăng lên
Soi bóng thẫn thờ say ảo giác
Ngỡ ai chợt đến bước rập rền

Sầu muộn màng dâng đưa tiễn Hạ
Chờ Thu khởi sắc dậy hồn Tôi
Dòng Thơ bay bổng miền đất lạ
Mượn cánh thiên di dạo khắp Trời !

Tìm Người góc biển về hợp cẩn
Mỏi mòn chẳng biết phải tìm đâu?
Giọt đắng hòa thơ vơi dòng chảy
Cạn chén ly tan cạn lệ sầu!??
BMT~31/05/2017\ HĐA

*********

CẢM TÁC:
Cát Diệu

ĐỢI chờ
  ******
Buồn ơi sao cứ đợi chờ người 
từng chiếc lá vàng khẽ rụng rơi 
Kẻ ở bâng khuâng mà gắng đợi 
Xa xôi cách biệt mấy phương trời 

Nhờ tin én nhạn mùa xuân tới 
Cây lá đâm chồi nẩy lộc tươi. 
Hồi hộp người về từ bến ấy
Lòng em xả bỏ cõi buồn trôi...
Thơ: Cát Diệu

*********

HỌA:
Bầu Trời Đêm

MẸ CHỜ CON NGÕ

Mắt hứng về quê dạ ngóng trời
Nơi này tủi phận  mãi mưa rơi
Thương cha nhớ mẹ hoàng hôn tím
Lặng lẽ bao năm ở xứ người

Vắng lặng quê chồng lòng nấc nở
Rèm đêm leo lét nguyệt khuya lên
Quê chồng, bởi cách xa hoài muộn
Lối cũ  con đâu tháng hạ rền

Sầu khúc râm ram trưa sé lá
Ve sầu ran rỉ mẹ hòng ôi
Dạ mừng đợi mãi tim buồn tím
Nhắn nhủ con yêu mãi xứ người

Sóm nhỏ bờ sông chiều vắng ngõ
Mộng chờ  cha hỏi lỡ nào đâu
Bao năm tháng hạ dòng sông chảy
Trọn kiếp bên ni ....có mẹ sầu...
Thơ: Bautroidem

*********

HỌA:
Nguyễn Chiến

….NGÓNG ĐỢI HỒN AI 
Hoàng hôn ngả bóng tận chân trời 
Gió lạnh sương mờ thả hạt rơi 
Hiên nhà cảnh cũ hờn hoa tím 
Như muốn đợi ai bởi nhớ người 
**
Bóng lạnh đêm tàn hồn trăn trở 
Ngoài song ánh nguyệt lặn chưa khơi 
Âm thầm lạnh lẽo tình trong tối 
Nức nở mà sao nặng gánh đời 
**
Mộng đã tàn thu còn vương lá 
Mơ tràn nỗi khổ cứa vào tôi 
Hãy để hồng duyên thương mầu tím 
Gửi lại tình kia một khoảng  trời 
**
Đường xưa nhẹ bước xuôi về ngõ 
Cảnh cũ xuân tàn chẳng còn đâu 
Tay nâng chén ngọc ươm bầu rượu 
Chuốc cạn hồn thơ trải nỗi sầu …
3i/05//17- Thơ: Nguyễn Chiến

*********

HỌA:
Bảo Bình

NƠI  HẸN

Chiếc lá vàng rơi ở góc trời
Lơ lơ lững lững chốn xa xôi
Mây bay đỉnh núi mờ thăm thẳm
Cánh nhạn chơi vơi phía cuối trời

Hạ đến chờ nhau trên ngõ vắng
Đông xa kỷ niệm mãi không vơi
Chơi vơi nỗi nhớ hằng mong đợi
Khắc khoải niềm đau suốt một đời
Thơ: Bảo Bình

*********

HỌA:
Xuân Hưng

CHỜ NGƯỜI 

Hoàng hôn dõi mắt tận chân trời
Chỉ thấy bên thềm chiếc lá rơi
Bữa ấy chia tay mùa phượng đỏ
Vần thơ đã gửi tới tay người

Mua thu cúc tím khơi lòng nhớ
Buổi đó cùng nhau ngắm nguyệt lên
Gió thoảng hương nồng hoa sữa trắng
Bờ môi nức nở nhịp tim rền

Xuân về phố thị đào mai thắm
Lặng lẽ âm thầm chỉ mỗi tôi
Pháo nổ giao thừa ly rượu rót
Người đâu có hiểu trống khung trời

Bằng lăng đón hạ vương đầu ngõ
Vẫn đợi tình xưa chẳng thấy đâu
Đã một năm trôi đầy khắc khoải
Lời ghi hứa hẹn mặc ai sầu
Thơ: Hưng Xuân

*********

HỌA:
Nguyễn Đình Hải

NHỚ MONG

Bóng yêu đã nhạt cuối chân trời 
Có kẻ se lòng lệ khẽ rơi 
Vườn mộng chưa tròn duyên thấm lạnh 
Tuyết sương lỡ phủ dấu chân người 
     ****
Canh khuya lặng lẽ nhìn Hoa nở 
Rìu rặt cung cầm nhạc khẽ lên 
Gác lạnh giai nhân hồn khắc khoải 
Lòng nghe văng vẳng nỗi đau rền
Thơ: Nguyễn Đình Hải

**********

HỌA:
Hung Do

ĐIỆP KHÚC

Chờ đợi mới hay trách than trời
Đời buồn khó thấy cảnh màu tươi 
Không gian đơn độc hoa lẻ bóng
Mãt nước hững hờ cánh bèo trôi

Buông thả nỗi niềm theo mây gió
Mãc lòng say lả lúc đầy vơi
Duyên hờ phận mảnh dành cam phận
Một kiếp Hồng nhan đã định rồi

Quy luật hết tròn trãng lại khuyết
Mạc định hoa tàn sãc nhợt phai
Trãm nãm dòng lệ đâu chảy ngược
Quả phụ sống chung với u Hoài

Dĩ vãng cái vùng nuôi cảm xúc
Chữ tình luôn nghịch với sạn chai
Mới hay điệp khúc cung trầm bổng
Vương chỉ âm Thanh tiếng thở dài
Thơ: Hung Do


  • **********

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét