BIỂN HÁT ...
Nghe biển hát ngơ nhìn một thuở
Ngày tôi về đã lỡ chuyến đò
Thoảng xa vọng lại câu hò
Dòng xưa vắng vẻ hoang sơ cảnh sầu
Trăng rớt xuống còn đâu bóng nhạn
Sắc lòng hoang dĩ vãng phủ về
Con đường rên rỉ tiếng ve
Lời yêu viết vội bên lề gió mưa
Đêm buồn vỡ lưa thưa lá úa
Thời gian trôi giàn giụa lệ rơi
Sóng reo níu bước chân đời
Nhịp tim run rẩy rã rời cuồng mê
Đừng vội khắc lời thề trên đá
Hồn thêm đau biệt giã mỏi mòn
Lấy ai làm chứng sắt son
Thời gian mưa nắng chỉ còn niềm đau
Tôi chỉ vẽ nỗi sầu năm tháng
Sóng dềnh dàng dĩ vãng trôi đi
Ngày tôi về thấy những gì
Lối mòn lẻ bước chim di qua cầu
Bờ cát lạnh hàng lau phơ phất
Người xa rồi chất ngất buồn đau
Nghe trong gió thoảng hương cau
Buồn ngơ kỷ niệm sợi sầu năm xưa ...
28.04.2017
Thơ: Giang Hoa
*********
LỜI BÌNH :
Văn Niêm Phạm
Bài thơ hay ạ. Hoa đồng cảm chia sẻ cùng em Bích Yến.
BIỂN HÁT.
Đêm bơ vơ mình em trên bãi vắng.
Biển rền vang cảnh lặng dưới sương mờ.
Bờ lau thưa chao đảo gió phất phơ..
Hương cau thoảng cho lòng thêm tan nát.
Em miên man lắng tai nghe BIỂN HÁT.
Kỉ niệm xưa giờ trôi dạt theo dòng.
Thôi hết rồi còn chi nữa đợi mong.
Về góp nhặt những chất chồng đau khổ.
Mượn lời thơ em tỏ bày thố lộ.
Mảnh hồn tan nỗi đớn khổ vô vàn.
Đứng bên lề quá khứ của thời gian.
Tim vỡ nát bởi lỡ làng duyên phận..
Phạm Văn Niêm 1/7/2017.
-+++++++
Cảm nhận :
Người cô phụ đứng ngẩn ngơ trước dòng biển nước. Kẻ ở nơi đó đã bỏ ra đi.Bến cũ chỉ còn vẵng nghe tiếng hát chèo đò hòa quyện với âm thanh rì rào sóng biển...một khúc hát trầm buồn.
Thật vậy, biển hát trong những chiều nhạt nắng., hát trong những đêm cô tịch gió gào.Biển ru lòng nhân thế..gieo sầu thảm buồn thương ầm vang trời đất.,khiến cô phụ chạnh lòng nhớ mối tình xưa.
Nghe biển hát ngẩn ngơ một thuở.
Ngày tôi về đã lỡ chuyến đò.
Thoáng xa vọng lại câu hò.
Dòng xưa vắng vẻ hoang sơ cảnh sầu.
Vốn là một thi nhân dạt dào cảm xúc., cô phụ mượn bút nghiên ,trải vần thơ phú, trút cạn nỗi niềm.Trước buổi chiều tàn, hoàng hôn phủ bóng, đêm về...và trăng lên...Bóng trăng in soi đáy nước gợi cảm cô phụ nghĩ rằng trăng rơi như tình yêu mình rớt rụng vỡ loang.
"Trăng rơi xuống còn đâu bóng nhạn"
Ôi...trong đêm..trăng rụng..bóng nhạn ..tiếng kêu con chim lẻ bạn thương đau trời khuya thiết tha thảm não.Câu thơ quả tuyệt vời.!_...Gợi cảnh tượng hình..Ta thấy xót xa, cô đơn, quạnh vắng...còn gì hay hơn nữa.?
Khi trở lại, hết rồi...những buổi hoàng hôn tím màu chờ đợi người yêu trong mỗi chiều tà trải nắng., giờ đây còn chăng trong kí ức phủ về.mà hiện tại trên lối xưa có mỗi mình em lẻ bóng lắng nghe tiếng rả rích ve sầu muà hạ., không phải là lời tâm sự vỗ về của tình nhân ..của người yêu mình thuở trước.
Trăng rớt xuống đâu còn bóng nhạn.
Sắc lòng hoang dĩ vãng phủ về.
Đường xưa rền rĩ tiếng ve.
Lời yêu viết vội bên lề gió mưa.
Đêm vỡ mộng buồn sầu dã dượi. Lệ lòng tuôn dạ héo lá mùa thu.Tiếng sóng reo hòa gió thổi vụt vù.Như lời khẽ nói bậu ơi đừng lưu luyến..
Ta nghe tác giả tỏ bày:
Đêm buồn vỡ lưa thưa úa lá.
Thời gian trôi giàn giụa lệ rợi.
Sóng reo níu bước chân đời.
Nhịp tim run rẩy rã rời cuồng mê.
Tiếng sông rì rào như tiếng kẻ bạn lòng khe khẽ ru khúc , vỗ về làm bịn rịn luyến lưu , níu giữ bước chân xa..và như nhắc nhở những thiết tha cho cuộc tình thuở nọ.Một tình yêu cuồng mê đã làm nhịp tim nàng run rẩy...
"" Sóng như níu bước chân đời.
Nhịp tim run rẩy rã tời cuồng mê."
Nàng oán hận, trách chàng bội ước.,cắt ân tình miệng nói khắc đá bia.sớm quên lời thệ nguyện để cho nàng trải qua năm dài khổ tận , chờ đợi mỏi mòn.Lời hứa xưa chỉ có hai người thì lấy ai minh chứng ?.
Đừng vội khắc lời thề trên đá.
Hồn thêm đau biệt giã mỏi mòn.
Lấy ai làm chứng sắt son.
Thời gian mưa nắng chỉ còn niềm đau.
Bởi thời gian cuốn đi tất cả, chỉ còn lại dư âm trong kí ức.,còn lại những lắng đọng thương sầu.Em đang cô đơn đợi ngóng...bóng chim tăm cá vẫn biệt mờ..
Tôi chỉ vẽ nỗi sầu năm tháng.
Sóng dềnh dàng dĩ vãng trôi đi..
Ngày tôi về thấy những gì.
Lối mòn lẻ bước chim đi qua cầu.
Đêm bơ vơ ,mình nàng trên bãi vắng, thẩn thơ sầu muộn., bờ lau nghiêng ngã chao buồn...gió hiu hắt phất phơ.Em miên man trong hận tủi, chợt hương cau từ đâu thoảng lại nàng nhớ buổi sum vầy hôn lễ hẹn ước cau trầu.mà trỉu nặng niềm đau.
Gió đêm thổi tung bay mái làn tóc mượt, cô phụ đưa tay vuốt mái tóc mình và mĩm cười cất tiếng hát.câu ca dao thuở trước" Tóc mai sợi ngắn sợi dài....Lấy nhau chẳng được thương hoài ngàn năm."
Ngoài khơi, biển vẫn rầm rì cơn sóng vỗ..Biễn hát...biển đang hát bài ca " Tình là Muôn Thuở" trong khi cô phụ cũng đang tuôn mạch sầu khơi....tuôn dòng lệ chảy.....
Bờ cát lạnh
Hàng lau phơ phất..
Người xa rồi
Chất ngất buồn đau.
Nghe trong gió thoảng
hương cau.
Buồn ngơ kỉ niệm
Sợi sầu năm xưa.
Phạm Văn Niêm 1/7/2017.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét