Thứ Tư, 21 tháng 2, 2018
CÔ ĐỘC ..
Hồn hư ảo đêm trăng trầm lắng.
Đêm càng khuya lạnh vắng sương mù
Nghe như gió quyện hồn thu
Đan vào ái mộng lời ru ngọt ngào
Trăng nửa mảnh khuất vào hư ảo
Mây gối trăng lảo đảo ôm sầu
Nỗi lòng khắc khoải niềm đau
Hằng ôm bóng nguyệt bạc đầu bên song
Mảnh trăng rụng cõi lòng tan nát
Hồn chơ vơ đắng chát men nồng
Mây còn ẩn khuất tầng không
Không gian lạnh buốt héo lòng thi nhân
Đêm lặng lẽ bóng trần cô độc
Nâng chén quỳnh thể ngọc đắng cay
Câu thơ đẫm lệ chan đầy
Lạc dòng khúc uẩn dạ nầy xót xa ...
21.02.2016
Thơ: Giang Hoa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét