Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018
VẾT LOANG ...
Em về núi đã ngủ chưa
Rừng phong lá khép như vừa hôm qua
Mà sao nguyệt nỡ buông tà
Cho lòng tự hỏi sương sa mấy mùa
Phong rêu sắc ngọc mây đùa
Tay nâng ngọn gió thêu thùa ánh trăng
Vàng thu se chỉ kim bằng
Bốn mùa lá rụng in hằn vết loang ...
27.06.2017
Thơ: Giang Hoa
***********
BÌNH THƠ:
Phạm Văn ( Niêm )
Bài thơ hay vô cùng. Tâm trạng sâu lắng thiết tha tình cảm làm xuyến xao tâm hồn người đọc.
Mùa thu nào đó người đã ra đi...từ dạo ấy đến nay đã bao năm rồi lòng em luôn thổn thức trăn trở với niềm thương nỗi nhớ.Em đang ôm trọn khối buồn đau như một vết chàm trong tâm hồn và vết chàm ấy hiện đang loang dần ra thể xác theo từng mỗi độ thu về.
Em về núi đã ngủ chưa.
Rừng phong lá khép như vừa hôm qua.
Một cảm xúc ngập tràn nuối tiếc ,trách hờn con tạo , giận dỗi thời gian trôi qua chóng vội..Cảnh vật ở đây như mới ngày nào mà sao thu vội vàng khép lá cho sầu rơi rụng tả tơi ..
Tác giả nhìn trăng than thở::
Mà sao nguyệt nỡ buông tà.
Cho lòng tự hỏi sương sa mấy mùa.
Nguyệt nỡ buông tà...trăng đà xế bóng, đêm sắp tàn. Trăng ơi... nỡ lòng nào lặn khuất sớm hay thời gian quá lâu đã đến lúc nguyệt phải ngả bóng tà.Đúng là thời gian không phải vội vàng mà dần qua năm tháng , mấy mùa thu chờ đợi.
Em yêu lối xưa nên trở về tim chốn cũ.
Hôm ấy là một ngày muộn tràn trề,.dương tàn, bóng tối., đêm ngập cả núi rừng .Cảnh vật đã chìm sâu trong giấc ngủ..Trăng tà xế bóng ..giữa tàn thâu em ngỡ ngàng tự hỏi lòng đẫ mấy mùa sương gió.ngươi đi không quay lại quang.cảnh phong sương, sỏi đá rêu mờ.,sắc ngọc em cũng héo mòn.,ủ rũ..Và mây trời vẫn cứ lang thang nơi hà phương vô định như bỡn cợt, hay quá vô tình....Thế mà em mãi mơ màng đệt mộng dưới những đêm trăng trải lòng chờ đợi trong niềm vui hy vọng.hoan trùng,
Ôi... thiết tha cảm động.!
Rêu phong sắc ngọc mây đùa.
Tay nâng ngọn gió thêu thùa ánh trăng.
Dệt mộng hằng mơ nuôi niềm hy vọng dù phải bao thu đợi chờ , ôm trọn nhớ thương trĩu nặng buồn sầu , nàng mượn thi thơ vui nghĩa kim bằng trong tình luyến thương ái.hữu.
Vàng thu se chỉ kim bằng
Bốn mùa lá rụng in hằn vết loang ..
Bài thơ tuy ngăn,nhưng đã nâng lên được ý nghĩa nhân bản khái quát., gợi sự đồng điệu ở người đọc .Chi tiết tình cảm đời sống riêng của một người .Người đọc từ cảnh ngộ riêng cũng có được cái bâng khuâng chập chờn cùng tác giả.Hay lắm...Chúc mừng ( Giang Hoa ) Bích Yến.
Cảm tác.
BUỒN THU.
Thu về mà bậu chứa về.
Hồi trang kí ức như vừa hôm qua.
Sao mờ đêm nguyệt bóng tà.
Lá vàng phủ gốc thì ra mấy mùa.
Giỡn Hằng mây kéo gió lùa.
Tình gieo đã chết thuở vừa tuổi trăng.
Ngày qua vui nghĩa kim bằng.
Niềm thương tràn ngập vết hằn vẫn loang.
Thành phố Trà Vinh 27/6/2018.
Phạm Văn Niêm
***********
Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018
BÌNH THƠ:
Phạm Văn ( Niêm)
Tác phẩm: TRỜI ĐÀ LẠT.
Tác giả: Giang Hoa.
Tôi về Đà Lạt một chiều mưa.
Trắng xóa sương mù vạt nắng thưa.
Phố núi mưa tuôn vàng xứ lạnh.
Dường lên dốc đá rẽ phố xưa.
Chiếc lá rơi buồn qua góc phố.
Mịt mù khói lãng dưới chiều mưa.
Cao nguyên lạnh lẽo cà phê đắng
Tiếng nhạc hoang buồn buổi xế trưa.
Trở lại triền non gió phủ mờ.
Sim rừng trổ tím một thời mơ.
Đường xưa cảnh cũ người không thấy.
Nhặt cánh hoa rơi chết thẫn thờ.
16/6/2018.
Thơ : Giang Hoa..
-------------------------
Những chiếc lá rơi chao đảo trên đường., sương mù lan tràn mờ mịt tỏa...Cao nguyên núi đồi lạnh lẽo, bên tách cà phê vị đắng...tiếng nhạc buồn hoang hoải từ góc phố vọng lại....tất cả được nhà thơ nữ sĩ đa tài Giang Hoa Bích Yến Nguyễn ghi lại thành một bức tranh ảm đạm sầu buồn cho một thành Phố mà tự lâu nay nổi tiếng thơ mộng tuyệt vời. Đó là Đà Lạt.!.
Tôi về Đà Lạt một chiều mưa.
Trắng xóa sương mù vạt nắng thưa.
Phố núi mưa tuôn vàng xứ lạnh.
Đường lên dốc đá rẽ phố xưa.
Cơn mưa chiều bay lất phất hòa trộn với sương mù như khói đang bãng lãng vây phủ trên núi đồi.Gió thổi hắt hiu mang theo cái lạnh se lòng. Thành phố chìm trong khói phủ trầm tịnh làm xao động hồn lữ khách ngày trở lại chốn xưa.
Vài chiếc lá bị gió lùa qua góc phố, chao đảo rồi rơi bên vỉa hè .Mưa chưa tạnh hột. Đồi núi còn âm u huyền ảo khói mù.Cao nguyên đã lạnh càng lạnh thêm.Ngoại cảnh gợi nội tâm bộc phát niềm riêng.,khi mà tiếng nhạc du dương với những khúc ca buồn hoang hoải từ phố thị vọng vẳng trong buổi chiều mưa.khiến chạnh lòng lữ khách.Ly cà phê vị đắng lại càng thêm.Tác giả tâm sự:
Chiếc lá rơi buồn qua góc phố.
Mịt mù khói lãng dưới chiều mua.
Cao nguyên lạnh lẽo cà phê đắng.
Tiếng nhạc hoang buồn cảnh xế trưa.
Đúng là " cảnh đã đeo sầu...Người buồn trước cảnh nát nhàu con tim".
Cho nên cà phê thêm vị đắng.Tiêng nhạc như mang âm điệu hoang buồn là phải lẽ rồi.
Đà Lạt...là một thành phố hoa rực màu sắc nét..Một nơi lý tưởng cho du khách vào hè.Thành phố sương mù vì quanh năm thiếu nắng.,,( luôn mưa tuôn vàng xứ lạnh như lời tác giả nói). Nắng rất nhẹ.Thành phố lúc nào cũng chìm đắm trong màn sương khói phủ..Âm u ảo huyền như cảnh non tiên thạch động.và biến dạng trong những ngày mưa dầm hay bão lũ.Cho nên tác giả cảm nhận thắm đậm với nỗi buồn âm u hoang vắng trong buổi trở về.Người yêu thương không thấy.chỉ có gió rét, sương mù cho dù nàng đang đứng trước cánh rừng sim ngập tràn hoa tim vỡ.Niềm vui không còn.còn chăng những kí ức không phai mờ đã khắc đậm ở trong tim.
Cố nhân xa rời ...khung trời kỉ niệm đầy ấp yêu thương.Thành phố mộng mơ ngày nào vẫn trải hồng sắc tím hoa sim và nàng nhặt một cánh hoa lên tay đứng ngắm thẩn thờ buồn bã...
Hoa roi tơi tả như mảnh tình tan vỡ.chết lặng thẩn thờ.,!
Trở lại triền non khói phủ mờ.
Sim rừng trổ tím một thời mơ.
Đường xưa cảnh cũ người không thấy.
Nhặt cánh hoa rơi chết thẩn thờ.
Chuyện màu tím hoa sim giờ chỉ còn là kí ức...là kỉ niệm sao lại không bùi ngùi chua xót chứ?.
Bài thơ tả cảnh Đà Lạt chiều mưa và bày tỏ tâm trạng nỗi lòng mình tác giả nhà thơ Giáng Hoa rất tuyệt vời ,lời thơ súc tích , tứ thơ sâu lăng gợi xúc cảm người đọc .Một hoài niệm khó phai mờ và lãng quên trong tâm hồn tác giả.
Xin chân thanh cảm ơn Giang Hoa Bích Yến
Cống hiên cho độc giả chia sẻ những rung động chân tình.
Thành Phố Tra vinh...19/6/2018.
Phạm Văn ( Niêm).
Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2018
NGẪM SỰ ĐỜI
Ngược bước sang bờ thả lưỡi câu
Ngồi thơ thẩn mộng bóng nghiêng cầu
Mơ đầy giấc điệp như bừng tỉnh
Rối cả tơ lòng bỗng giận sâu
Cá giỡn đang đùa trăng đổ rụng
Người đi mải miết lệ giăng sầu
Con đường hải lý muôn ngàn dặm
Biệt cảnh lâu rồi biết rẽ đâu
08.06.2018
Thơ: Giang Hoa
**********
HỌA:
Trần Khanh
HẬN
Hận thế gian này tội bởi câu
Người vui hạnh phúc kẻ mong cầu
Đàn ngân biển nhớ chờ trông cạn
Sáo réo sông tình lắng đọng sâu
Uất nghẹn đau lòng ngây ngất úa
Buồn thương nát dạ ngẩn ngơ sầu
Chia lìa một phút ngàn năm giận
Tại bởi ông trời tận đến đâu.
Thơ: Trần Khanh
**********
HỌA:
Đoàn Mạnh Hùng
BIẾT ĐÂU
Hải Thượng đang ngồi thả lưỡi câu
Hôm nay nguyện sẽ đứng hàng đầu
Cong cần giật mãi mà không hết
Kiếm được bao nhiêu cả chuỗi sâu
Thả thính mồi ngon cho lũ cá
Tay nghề số một cũng thần sầu
Thôi rồi có lúc chẳng buồn nữa
Giã biệt thời gian đã biết đâu.
Thơ: Đoàn Mạnh Hùng
**********
HỌA:
Hongnhung Nhung
THƯ GIẢN
Dưới gốc cây già đợi cắm câu
Du dương gió mát chẳng lo sầu
Tâm tư thư thái hồn thong thả
Chợt thấy cây ghì.....cá cắn câu
Mắt sáng mừng vui vì cá vướng
Lưỡi câu cặp mé dưới chân cầu
Hôm nay số đỏ ngày mong tốt
Có lẽ trời cho.......chẳng đợi lâu
Thơ: Hongnhung Nhung
8/6/2018
*********
HỌA:
Võ Hoài Giang
+++ SẼ VỀ ĐÂU? +++
Quên đời lão Vọng thả cần câu
Cá vẫn vòng quanh ở dạ cầu
Vận nước suy đồi do lũ cẩu
Muôn nhà vỡ mộng bởi loài sâu
Buồn cho thế sự lòng đau nẫu
Khóc lặng đường nhân ảo não sầu
Đợi mãi đêm mờ sao Bắc Đẩu
U hoài tổ quốc sẽ về đâu?
Thơ: Võ Hoài Giang
**********
HỌA:
Dương Đinh
NGẪM SỰ ĐỜI
Đoan trường thấu ngẫu định ngồi câu
Mộng ước từ đây cố thỉnh cầu
Giấc điệp song hành bao rộn rã
Mơ tình sánh bước đỗi nồng sâu
Hoa xuân nở rộ nơi vườn cảnh
Cội ái tàn hoang chốn lệ sầu
Mải miết thơ hồng quên tất cả
Điêu tàn sắc thái ngả về đâu
Thơ: Đinh Quang Dương 8/6/2018
***********
HỌA:
Nguyễn Chiến
CẦN CÂU VÀ CON CÁ
Như dường lão bá thả cần câu
Phía chỗ dòng sông nước ngập cầu
Ngõ ấy phao chìm loang lổ đục
Bên kìa sóng vỗ lượn lờ sâu
Mồi thơm khó nhả tay rời rụng
Cá nhỏ đành buông cõi lại sầu
Ngẫm cái duyên đời sao phải chịu
Mơ về cõi phật hỏi từ đâu
Thơ: Nguyễn Chiến
**********
HỌA:
Vũ Sĩ Lâm
NGẪM SỰ ĐỜI
Phục ông Lã Vọng suốt ngày câu
Vận nước rối ren - một nguyện cầu
Nuôi chí anh hùng tung biển cả
Kìm tân tăm cá lặn sông sâu
Chờ thời chưa đến lòng thanh thản
Đợi thế chửa hồi dạ dấu sầu
Tóc bạc da mồi mà chẳng nản
Tin ngày cứu nước chẳng xa đâu
Thơ: Vũ Sĩ Lâm
**********
HỌA:
Huong Song Bui
THỬ VẬN
Thăng trầm ngẫm lại cất cần câu
Cấm lưỡi mồi không cũng chẳng cầu
Nhắc kẻ quên đời mau thức tỉnh
Khuyên người thấu cảnh đã chìm sâu
Nhìn chân thế cuộc như sao rụng
Ngoảnh mặt công danh khỏi lụy sầu
Quá nữa phong trần đi mấy dặm
Đi mòn đá cứng phải về đâu
08/06/2018
Thơ: Song Hương Bùi
**********
CẢM TÁC: 1
Ngũ Nguyễn Hồ
NGHĨ SỰ ĐỜI
Ta đến bờ sông đặt lưỡi câu
Ngồi mơ ngày đẹp cá ăn câu
Cá thấy mồi ngon đớp không nghĩ
Mang cả mồi ngon chạy biệt tăm
Gió mát trăng thanh cá vẫy vùng
Anh đi mãi miết lệ em sầu
Vượt biển trùng khỏi muôn hải lý
Bây giờ chẳng biết anh ở đâu
8/6/2018*
Thơ: Nguyễn Ngũ Hồ
**********
HỌA:
Vu Hai
VỀ ĐÂU...?
Ngỡ tưởng yên dòng vội đặt câu
Nào hay sóng nước động chân cầu
Rì rào gió thổi hoang chiều mộng
Giấc điệp mơ màng vỡ đáy sâu
Cá giỡn nô đùa vờn bóng nguyệt
Người đi khuất nẻo biệt giang đầu
Xa xôi vạn lý đường muôn dặm
Mỏi bước phong trần lối rẽ đâu..?
08/06/thovuhai
**********
HỌA:
Hoa Chu Van
NGHĨ SUY
Chẳng ngủ ngồi đây ngẫm nghĩ câu
Đời ta vất vả vẫn mưu cầu
An toàn cuộc sống không cần đấu
Phấn khởi bình yên để được lâu
Tổ quốc đang cần người hiểu thấu
Lòng dân muốn có bạn tâm đầu
Đường đi nước bước không làm ẩu
Cuộc sống sau này hỏi ở đâu
Thơ: Hoa Chu Van
**********
HỌA:
Mui Nguyen
HỎI LÃO ĐI CÂU
Chậm rãi ,âm thầm thả lưỡi câu
Vành nghiêng nón giỏ,dưới chân cầu
Lão ngồi tựa gốc, mơ quàng tỉnh .
Cá động xô bờ,lặng cắn sâu.
...Rối cả vàng trăng,sao toả rụng !
Toé lan trắng nước, bọt tung sầu...!
...Đường về,hỏi lão còn bao dặm.
Tuổi,nghiệp,gia đình ?Ấy chốn đâu ?
Thơ: Nguyen Mui
**********
CẢM TÁC:
Nguyễn Thị Ngọc Lan
LÀM ĐÚNG ,
Gần hết một đời ,thanh thản câu
Phải làm mồi đúng cá cả sâu
Ngồi im tĩng nặng không chuyện gẫu
Cá nghe tiếng người. Không đến đâu
Muốn câu cá nào phải mồi ấy
Làm đúng điệu bộ hãy đi cầu .( câu)
Bằng không ở nhà mà tán gẫu
Đừng mất thời gian ,chôi về đâu ..
Thơ: Nguyễn Thị Ngọc Lan
**********
CẢM TÁC:
Hung Tien Vo
Thong thả triền sông nhấp nhợi câu
Trời đang đứng bóng dưới chân cầu
Chìm trong suy tưởng chưa bừng tỉnh
Cá chửa ăn mồi chắc lặn sâu
Cội rễ già nua vàng lá rụng
Thời gian thấm thoát trắng tinh đầu
Ngồi nhìn sông nước trôi bao dặm
Lá nhỏ xuôi dòng biết đến đâu
Thơ: Vo Tien Hung
**********
HỌA:
Liên Bùi
CHỜ THỜI
Chờ thời biến đổi tạm giăng câu
Vận bĩ chưa thông chẳng cưỡng cầu
Tưởng mộng, lòng đang bày kế hiểm
Rằng say, dạ sắp đặt mưu sâu
Vui đường phong nguyệt quyên niềm hận
Mượn nẻo thi thư giải nỗi sầu
Gió gội sương phơi đầu đã bạc
Tương lai mờ tỏ biết về đâu
8.6.2018 - Thơ: Liên Bui
**********
HỌA:
Tuyên Lê Minh
MỘNG VỀ ĐÂU
Âm thầm một chốn để ngồi câu
Lặng lẽ cần buông nẻo phía cầu
Dõi cụ nhìn phao buồn nước nổi
Bừng thơ khởi ý đẫy dòng sâu
Bèo rung cá phởn đuôi vờn chỗ
Gió thoảng bờ lay ngõ đợi đầu
Đã ở bao ngày nơi xứ lạ
Bây giờ bước mỏi mộng về đâu .
Thơ: Lê Minh Tuyên
***********
HỌA:
Diệu Hương
SỰ ĐỜI
Quẳng lưới quăng chài đặt lưỡi câu
Vài con cá nhỏ bõ công chầu
Hom đành mở toáng lăn bờ tỉnh
Giỏ cứ quăng hoài ruộng lún sâu
Thả nữa thêm mồi khua đánh động
Chờ cho lặng sóng trải chan sầu
Sông dài biển lớn xa ngàn dặm
Đợi đến bao giờ biết cắn câu
Thơ: Diệu Hương
***********
HỌA:
An Vien
TIẾNG HẸN
Bao chiều cõi dạ lén buồn câu
Hận kiếp từ ly bạc mái đầu
Kẻ hứa tương phùng chung ngõ phụng
Người thề loan phượng mãi bền lâu
Lòng cam phận nuối đời đen bạc
Khổ mãi đau hoài kiếp bể dâu
Tiếng hẹn thời xuân còn lắng đọng
Thoi đưa trở lại ..tới bên cầu.!
Thơ: ĐVA 8/6/18
***********
HỌA:
Tôn Tuấn
VỀ ĐÂU
***********
Leo gò chễm chệ thả mồi câu ,
Sóng nổi dềnh phao vỗ mạn cầu !
Nghĩ ngợi mồi chong dò phút tỉnh ,
Suy bình sợi kéo thẩm chiều sâu !
Co giò giữ đốc ghìm khi giật ,
Ưỡn cổ vin cần vịn lúc sầu !
Lã Vọng đau đời bươn khắp nẻo ... ,
Hom rời giỏ rách đặng về đâu ?
Thơ: Tôn Tuấn
***********
HỌA:
Tiến Văn
ĐỜI VUI NHÁ.
Rối rắm tơ cầm lão thả câu
Cho khuây nỗi nhọc chả mong cầu
Buông cần đảo ngó tình xưa cạn
Dõi mắt đưa nhìn bến cũ sâu
Kệ nhé đầu thu buồn lá rụng
Nào hay cuối hạ vắng ve sầu
Lòng như cội bách đầy hoa lá
Phủ lấp ưu phiền có khó đâu.
08/6/2018/Tiến Văn.
*********
HỌA:
Đình Chiểu
LƯỠI CÂU NHAM HIỂM
Cả bốn ngàn năm chúng đặt câu
Mai đây lũ giặc thoả mong cầu
Gạt Ma Chữ Thập đà thâu tóm
Phú Quốc Vân Đồn sắp được xâu
Dúi tệ* quan tham cười hỉ hả
Tròng gông dân khổ khóc âu sầu
Mưu thâm hiểm độc nay đà lộ
Vận mệnh nước nhà sẽ đến đâu
* tệ : là tiền Tàu nhân dân tệ
Thơ: Đình Chiểu
**********
HỌA:
Tanthuong Vo
LÃ VỌNG CHỜ THỜI
""""""""""""""
Xưa rằng Lã Vọng sớm chiều câu
Mãi đợi Văn Vương đến thỉnh cầu
Bởi nước xui thời nên phạt Trụ
Do trời khiến vận phải phò Châu
Bàn khê buổi đến xem đời thảm
Mõm đá ngày qua vọng cảnh sầu
Dựng bảng phong thần cho mỗi Tướng
An bài phải chịu tránh vào đâu...
Thơ: Tanhuong Vo - 08/6/2018
**********
HỌA:
Thanh Thảo Tran
MỘT THOÁNG
Bao chiều lặng bước thả cần câu
Thăm thẳm mênh mông một chiếc cầu
Góc phố đường xưa làn khói tỏa
Khung trời lối cũ nỗi buồn sâu
Sương nhòa ảo ảnh in dòng nước
Mắt ướt mờ trong đọng giọt sầu
Ta khóc bao giờ ... sao lạ nhỉ ...?
Nghe lòng khắc khoải biết về đâu .!
Thơ: Thanh Thảo Tran
***********
HỌA:
Tieu Trung
VÔ ĐỀ
Căng buồm thả lưới lại giăng câu
Chẳng biết ai kia có thỉnh cầu
Chấp nhận cho đời lay mộng tỉnh
Cam đành nhận kiếp gọi mơ sâu
Tình buông mãi để theo chiều rụng
Nghĩa bạc mong chi dạ héo sầu
Ngõ hẹn giờ đây nơi vạn dặm
Ngày qua tháng lại biết tìm đâu..
Thơ: Trung Tieu
**********
HỌA:
Hiền Dung
HẾT CHỖ CÂU
Không còn chỗ thả nữa mà câu
Chỉ quẩn quanh thôi dưới mạn cầu
Cá chết ven bờ nơi bãi cạn
Tàu xua giữa biển chỗ khơi sâu
Nuôi trồng phá sản lòng tan nát
Đánh bắt thua to dạ khổ sầu
Chạy tới Ma lai* vài trăm dặm
Dầu thì mắc mỏ thấm vào đâu.
Thơ: Hiền Dung
* Malaysia. Mình biết tàu cá
mình hiện nay phải thuê ngư trường Malaysia.
**********
CẢM TÁC:
Bảo Bình
VÔ ĐỀ
Ông lão buông cần ngắm nước sâu
Hằng mong cá động dưới chân cầu
Mơ hồ điệp mộng vùa tỉnh giấc
Một thoáng nhìn ra cá cắn câu
Thơ: Bảo Bình
**********
HỌA:
Lê Tuấn
NỖI LÒNG ÔNG LỮ
Chiều chiều ông Lữ lại thả câu
Thả mồi câu cá dưới chân cầu
Ao sâu cá lặng nhìn đâu thấy
Biển rộng sông dài cá trốn đâu
Ngồi trông thế sự lòng điên đảo
Vạn sự là do bọn giặc Tàu
Hủy diệt môi trường không thương tiếc
Muôn đời Nước Việt thấm nỗi đau
Thơ: Lê Tuấn
***********
HỌA:
Nam Văn Lê
TẬP CÂU
Bỏ lưới đầu nguồn sẽ tập câu
Phao ơi nhấp nhính miệng luôn cầu
Ba chìm bẩy nủi run tay sểnh
Cứ ngỡ cần dài lưỡi ngậm sâu
Cá nước sông ngòi muôn thuở quện
Đòng đong cân cấn chằng hề sầu
Ngồi lâu mỏi mắt mong vài chú
Giỏ rỗng thu cành chán bỏ câu.
Thơ: Lê Văn Nam
**********
HỌA:
Nguyễn Hữu Trí Trí
BỪNG TỈNH ?
Đem điều giả dối bọc đường câu
Thả những lời ngoa thứ vọng cầu
Chước quỷ bày ra hầu bũa gọn
Mưu thần xếp lại sẽ gồm thâu
Trông tờ chúc cũ hoài thương hận
Ngắm tượng đài xưa mãi tủi sầu
Vận nước nay đàn con trẻ giữ
Cơ đồ chớ để sụp hầm sâu !
Thơ: Ng.Hữu.Trí
***********
HỌA:
Nguyễn Tuấn
NGẪM MÀ RẦU
Đã bốn ngàn năm vẫn thả câu
Âm mưu chiếm đoạt mãi mong cầu
Đống Đa phơi xác mà chưa tỉnh
Vạn Kiếp kinh hồn phải lún sâu
Ve vãn làm thân dùng kế độc
Lăm le thâu tóm ngẫm thêm sầu
Đặc khu không khéo vào tay giặc
Con cháu sau nầy biết ở đâu ?!!!
Thơ: Nguyễn Tuấn 9/06/2018
***********
HỌA:
Lê Ông Đại Đế
KHUYÊN ĐỪNG
Lũ cá ham mồi ngậm phải câu
Tòn tăn giãy giụa dưới chân cầu
Vì chưng thiếu nghĩ lầm mưu độc
Lỡ bước khôn dò được hiểm sâu
Một phút sai lầm đeo ủ rũ
Ngàn năm hối hận mãi vương sầu
Khuyên đừng hám lợi mà mang bẫy
Tép dụ ăn vào dễ ổn đâu !
☆Xuân Thế LÊ HỮU CÓ.
09 6 2018
**********
HỌA:
Nguyễn Văn Nhã
MƯU TÀU
Bao nhiêu kẻ đợi chiếc cần câu
Dự án biệt khu sáng đến cầu
Chớ bán Vân Đồn nơi Quốc Tảng
Đừng lo Phú Quốc bị cây sâu
Vân Phong gió hát lời tha thiết
Kẻ biết càng suy vạn nỗi sầu
Chín đoạn tàu tô ngàn vạn dặm
Mưu bày cố lấn nghĩ ra đâu.
Thơ: Nguyễn Văn Nhã
**********
HỌA:
Dinh Ninh Nguyen
ĐỜI LÃ VỌNG
Thư lòng Lã Vọng thả mồi câu
Vãn cảnh triền non dưới mạn cầu
Cá quẫy tung cần ông chợt tỉnh
Tay quàng đứt chỉ lưỡi chìm sâu
Thân già lặng bóng rừng hoang thẳm
Sức mọn tàn canh những tủi sầu
Lạnh giá mưa chiều thêm ảo não
Sông đời Lão cuốn chẩy về đâu
Thơ: Dinh Ninh Ngiyen
SG : 9/6/18
***********
CẢM TÁC: 2
Nguyễn Ngũ Hồ
THỜI SẮP NGUY
Bọn tàu vây hạm đặt giăng cậu.
Bề trên ngơ ngác cá xỏ xâu
Cá thấy mồi ngon đớp không nghỉ.
Mang dân tàu khựa rải mà xâM....
Chiếm được đất rồi tàu vẫy vùng.
Mất đất Đi rồi lệ em đau
Vân đồn biển đông phú quốc dặm.
Bây giờ thức tỉnh vẫn chưa đau.
Thơ: Nguyễn Ngũ Hồ
=9/6/2018*
**********
HỌA:
Phuong Hoai Nam
--- THẾ SỰ CUỘC ĐỜI --- :
Chiều buông nắng nhạt lão đi câu
Đến bãi đưa cần thả xuống sâu
Ngẫm nghĩ đời thường hay tốt xấu
Suy ra cuộc sống nước qua cầu
Trần gian sướng khổ sao che dấu
Thế sự thăng trầm nổi bể dâu
Cách biệt nào ai còn hiểu thấu
Chia ly cảnh giới biết về đâu ... !.
( --- Phuong Hoai Nam --- 09/6/2018 --- ).
**********
Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2018
TIẾNG HẠC TRONG ĐÊM
Đêm trở giấc nỗi buồn hoang quạnh quá !
Ánh trăng khuya nẻo khuất lặn chân đồi
Giữa canh sầu cô lẻ trái tim côi
Trong bóng tối trăng buồn rơi vụn vỡ
Sương còn đọng ướp men tình dang dở
Lá sầu cay một chút ngỡ buâng khuâng
Nắm bàn tay khao khát trong ân cần
Để xoa dịu bao nỗi niềm trăn trở
Nửa vành nguyệt khuyết rơi tim nát vỡ
Trăng rọi soi hồn bỡ ngỡ bên rèm
Khúc tự tình ru giấc ngủ vào đêm
Con tim khép nhưng niềm đau dang dở
Sóng vỗ bờ ôm mộng tình bỡ ngỡ
Sợi tơ hồng bởi duyên nợ vì đâu
Tiếng hạc ngân ảo não quạnh dâng sầu
Đò rẽ ngược niềm đau còn vạn thuở ...
01.06.2016
Thơ: Giang Hoa
*********
BÌNH THƠ:
Lu Hà Dòng Thơ
Tiếng Hạc Tang Thương Mộng Tình Tan Vỡ
Bình thơ Giang Hoa và Lu Hà
Tiếng Hạc Trong Đêm…
Đêm trở giấc nỗi buồn hoang quạnh quá !
Ánh trăng khuya nẻo khuất lặn chân đồi
Giữa canh sầu cô lẻ trái tim côi
Trong bóng tối sao buồn rơi vụn vỡ
Sương còn đọng ướp men tình dang dở
Lá sầu cay một chút ngỡ buâng khuâng
Khao khát bàn tay êm ái ân cần
Để xoa dịu bao nỗi niềm trăn trở
Nửa vành nguyệt rơi chùng tim nát vỡ
Trăng lẩn trốn hồn bở ngỡ bên rèm
Để khúc tự tình ru mãi vào đêm
Con tim khép khâu rồi sao trăn trở
Sóng vỗ bờ ôm mộng tình lỡ dở
Sợi tơ hồng bởi duyên nợ vì đâu
Tiếng hạc trong đêm ảo não bao sầu
Đò rẽ ngược niềm đau còn vạn thuở ...
01.06.2016 Giang Hoa
Tình Vỡ Tan Rồi…
Cảm đối thơ Giang Hoa: Tiếng Hạc Trong Đêm
Nỗi buồn chôn dấu trong tim
Giữa đêm tiếng hạc đắm chìm bóng câu
Trăng lên vàng võ chân cầu
Phòng the leo lắt đĩa dầu hư hao…
Nửa hồn phảng phất xanh xao
Sương rơi đầu ngõ gió gào phong ba
Ngược xuôi trong cõi sa bà
Đôi vai nặng gánh quan hà bão giông…
Thuyền ai thấp thoáng biển Đông
Có nghe xuân gọi cánh đồng làng quê
Bao giờ người lại trở về
Hoa mai nở trắng sơn khê nẻo đường…
Trải qua cát bụi dặm trường
Trán nhăn tư lự đại dương hãi hùng
Canh khuya giun dế não nùng
Ngân chi điệp khúc thủy chung đá vàng…
Cung đàn sao nỡ dở dang
Dây ân dây oán vành tang nấm mồ
Tình trong giấc mộng điệp hồ
Còn đâu ân ái cơ đồ mà mong…
4.6.2016 Lu Hà
Đọc xong bài thơ viết theo thể thơ 8 chữ của Giang Hoa, Lu Hà tôi coi như nối tiếp dòng thơ mới đã có từ thời tiền chiến do các cậu cử cô tú theo học trường Tây sáng tạo ra khoảng những năm đầu thế kỷ 20, do ảnh hưởng thơ Pháp. Lúc đầu cụ Tản Đà phản đối kiểu thơ này, vì cụ Tản Đà ảnh hưởng nho học thích thơ đường có quy tắc niêm luật rõ ràng, sau cụ cũng chấp nhận thể thơ này miễn hay là được. Tuy là thơ 8 chữ và thường được gieo vần nối bởi các chữ cuối cùng trong câu và phải tôn trong nguyên tắc đổi thanh, sao cho nhịp thơ luôn nhịp nhàng bởi các thanh trắc, bằng , trắc hay bằng, trắc, bằng như nữ Giang Hoa đã làm ở đây. Lu Hà cảm xúc ngay bằng một bài thơ lục bát gọi là thơ cảm đối hay thơ dịch chứ không phải là thơ họa. Thuật ngữ thơ dịch hay thơ chuyển thể, nhà văn Võ Phiến đã từng bàn luận công khai cùng là chữ Việt cả có phải Tây – Tàu gì đâu mà cũng gọi là thơ dịch? Tôi thấy bây giờ người ta không những họa thơ đường luật mà còn phóng túng hơn họa cả thơ lục bát, họa bất cứ thứ gì có tí vần trừ thơ tự do không thể nhần đưọc nên họ mới tha cho. Về nguyên tắc họa thơ lục bát, không chỉ chữ cuối câu lục và câu bát, người ta phải họa cả yếu vận các chữ số 2, số 4 mới gọi là hoàn chỉnh. Họa thơ như vậy rất rườm rà nhiêu khê công phu có khác chi đạo thơ sửa thơ như người ta đã làm với cả Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du, nhiều nhà bình luận phê bình là hiếp dâm nàng Kiều cướp đi trinh tiết nàng Kiều. Vậy sao ta không thể tự sáng tác ra bài thơ lục bát khác do mình tự cảm xúc viết ra có hay không mà cứ bám vào người khác để làm gì?
Về họa thơ các thể lục bát, song thất lục bát, thơ 7 chữ hay thơ đường ta nên ghi rõ tên tác giả bài xướng và đề bài để đảm bảo tính trung thực theo thời gian năm tháng trôi đi. Còn cứ viết chung chung mơ hồ là thơ họa, vô tình mình đánh lận con đen nhập nhằng, rồi chữ thơ họa thơ vu vơ cũng bị cát bụi trí nhớ con người có hạn xóa mờ đi, thành ra người đời có thể sẽ quên mất tác gỉa gốc và chỉ nhớ tên người họa. Làm như vậy có phải mình không gian trá cũng là gian xảo không? Có cảm thấy lương tâm cắn rứt không? Vô tình mình thành kẻ đạo thơ văn cướp công lao sáng tạo, cướp đi những gía trị tinh thần của người khác vì một chút hư danh vẻ vang hão huyền. Vậy để tránh hiểu lầm, đảm bảo cho lương tâm tâm hồn thi sĩ trong sáng ta nên nhất thiết buộc phải ghi rõ tên tác gỉa bài xướng cũng như đề bài thơ xuớng mình muốn họa lại cho thật rõ ràng minh bạch.
Bây giờ tôi xin nhẩn nha bình từng khổ thơ của Giang Hoa và thơ cảm đối của tôi trình tự xen kẽ nhau từ đầu tới cuối.
Nữ sĩ Giang Hoa gọi tên bài thơ là Tiếng Hạc Trong Đêm … và của tôi thì gọi là Tình Vỡ Tan Rồi… Tiếng hạc giữa lúc nửa đêm trong tâm trạng u buồn về một mốu tình dang dỡ vỡ tan nghe sao mà thảm thiết vô cùng.
Giang Hoa:
“ Đêm trở giấc nỗi buồn hoang quạnh quá !
Ánh trăng khuya nẻo khuất lặn chân đồi
Giữa canh sầu cô lẻ trái tim côi
Trong bóng tối sao buồn rơi vụn vỡ“
Lu Hà:
“Nỗi buồn chôn dấu trong tim
Giữa đêm tiếng hạc đắm chìm bóng câu
Trăng lên vàng võ chân cầu
Phòng the leo lắt đĩa dầu hư hao…“
Thi nhân đang say sưa trong giấc ngủ mê man, biết đâu đang mộng về một nơi nào đó xa xôi...? Bỗng nhiên giật mình trở giấc vì sao? Bởi vì nghe tiếng hạc bay qua hay tiếng qụa kêu sương đi ăn đêm, lòng buồn quạnh quẽ cô đơn vì biết mình từ lâu chôn dấu một bí mật một tâm trạng riêng khó nói ra ở trong tim… Bên ngoài qua dòm song cửa sổ là ánh trăng khuya vụn vỡ mờ tan cuối chân đồi xa xa hay lơ lửng bóng câu lảng vảng chân cầu ao như tình người thiếu phụ tan nát vụn vỡ ra từng mảnh nhỏ, hòa quện những gịọt lệ khổ đau vàng võ mờ ảo từ hơi sương hay ngọn đèn dầu leo lắt, muội bám đầy chao đèn, ngọn bấc đen ngòm cứ dài dần ra mà cảm thấy ruột thắt dạ bào...
Trong bóng tối ngoài trời từng vệt sao băng buồn rơi vụn vỡ , sao còn đựợc coi là bản mệnh của linh hồn người trên thế gian. Cả Giang Hoa và Lu Hà khéo bảo nhau mà có một trái tim tâm hồn thi ca đồng điệu tấu hòa cộng hưởng từ hai khổ thơ vừa nêu trên.
Giang Hoa:
“ Sương còn đọng ướp men tình dang dở
Lá sầu cay một chút ngỡ buâng khuâng
Nắm bàn tay khao khát trong ân cần
Để xoa dịu bao nỗi niềm trăn trở“
Lu Hà:
“Nửa hồn phảng phất xanh xao
Sương rơi đầu ngõ gió gào phong ba
Ngược xuôi trong cõi sa bà
Đôi vai nặng gánh quan hà bão giông…“
Thật đáng thương cho người thiếu phụ nửa đêm nghe tiếng hạc mà bừng tỉnh nỗi niềm vỗ gối quằn quại trong phòng the giá lạnh, thầm nghĩ ngoài sân ngoài vườn sương rơi nặng trỉu trên tàu lá chuối hoặc tàu dừa, lá trầu không như ướp chút men tình thừa dang dở xót xa còn đọng lại bâng khuâng day dứt mà thèm bàn tay ân ái hơi thở nóng bóng chiều chuộng âu yếm của người tình quân bạn đời chung chăn chung gối... Nhưng than ôi! Chỉ thấy nửa hồn phảng phất xanh xao còm cõi vàng vọt ngược xuôi bươn bả trong cõi sa bà, không biết đâu là nhà, hai vai oằn oại nặng gánh phong trần bởi căn số nghiệp lực trầm luân nơi biển cả quan hà mà không sao trút bỏ được, vừa thương cho mình kiếp hồng nhan bạc mệnh và thương cả cho người mình yêu ... Nay vì sao vì ai mà xa cách ngàn trùng.... Tự vấn hỏi mính và biết còn ai mà chia sẻ … Tự vấn hỏi mính và biết còn ai mà chia sẻ nỗi niềm tâm sự kín đáo riêng tư….
Giang Hoa:
“Nửa vành nguyệt khuyết rơi tim nát vỡ
Trăng rọi soi hồn bở ngỡ bên rèm
Khúc tự tình ru giấc ngủ vào đêm
Con tim khép nhưng niềm đau dang dở“
Lu Hà:
“Thuyền ai thấp thoáng biển Đông
Có nghe xuân gọi cánh đồng làng quê
Bao giờ người lại trở về
Hoa mai nở trắng sơn khê nẻo đường…“
Nửa vành nguyệt hay trăng khuyết ám chỉ mối tình không trọn vẹn tròn trịa như mảnh sành mảnh kính vỡ rơi xuống làm bầm dập trái tim yêu thuơng và trăng biết tội lỗi mình lẩn trốn hồn người trinh nữ ám chỉ chính bản thân người thiếu phụ khổ đau bỡ ngỡ sững sờ, màn đêm tự khúc do giun dế côn trùng kêu vang thảm thiết nhạc sầu. Trái tim trọng thương khâu lại nhưng vẫn còn vết sẹo in hằn làm sao mà chả còn trăn trở....? Nàng liên tưởng tới người mình yêu đang bập bềnh ngoài biển khơi như trăm vạn con thuyền khác ở ngoài biển Đông gió hú cồn cát đá ngầm sóng bạc đầu giông tố chết chóc đe dọa từng giây từng phút. Liệu nguời trên thuyền có nghe thấy tiếng gọi của trái tim của người con gái hay thiếu phụ đang xuân, có nghe thấy tiếng chim én rộn ràng khắp cánh đồng làng quê. Bao giờ chàng sẽ nhớ tối nàng ăn năn hối hận vì sự ra đi của mình mà trở về. Nàng ước ao ngày đó hoa mai hoa đào hoa sim mua tigôn nở trắng mọi sơn khê núi đồi mọi nẻo đường có bóng con người qua lại...
Giang Hoa:
“ Sóng vỗ bờ ôm mộng tình bỡ ngỡ
Sợi tơ hồng bởi duyên nợ vì đâu
Tiếng hạc ngân ảo não quạnh dâng sầu
Đò rẽ ngược niềm đau còn vạn thuở ...“
Lu Hà:
“Trải qua cát bụi dặm trường
Trán nhăn tư lự đại dương hãi hùng
Canh khuya giun dế não nùng
Ngân chi điệp khúc thủy chung đá vàng“
Thơ Giang Hoa là loại thơ tượng trưng thuộc trường phái siêu thực lấy hình ảnh thiên nhiên để mô tả tâm trạng đau thương cùng cực tê dại của những linh hồn trái tim yếu đuối yêu thuơng. Giông tố đại dương phũ phàng đánh nát con thuyền tình tả tơi cả cánh buồm hay chính là những nguyên nhân sâu xa của lề thói định kiến xã hội gây ra? Sợi tơ hồng hay sợi chỉ xích thằng là do trí tường tượng thần thoại hóa cho rằng nhân duyên hạnh phúc của con người không do tự chính con người làm chủ mà do xếp đặt của một ông lão bà lão trên thiên đình gọi là ông tơ bà nguyệt có sổ nhân duyên chuyên coi sóc kiểm soát chuyện kết hôn của con người trên trần gian, buộc chỉ tơ hồng vào chân vào tay từng cặp vợ chồng. Nên theo thuyết tài mệnh tương đố cụ Nguyễn Du cũng cho là duyên nợ. Bây giờ người thiếu phụ nghe tiếng hạc kêu trong đêm như xé ruột xé gan mà cảm thấy ảo não bao nỗi sầu vì sự bất lực của chúng sinh, những con đò định mệnh không theo ý ta thuận xuôi theo ta mà rẽ ngược sang lối khác để lại niềm đau khổ thiên thu vạn cổ... Người anh hùng đấng nam nhi truợng phu cũng trải qua cát bụi dặm truờng, trải qua bao thử thách hiểm nguy chống trả lại với bão tố cuộc đời như thấy mình cô đơn mà có biết bình tâm suy nghĩ trán nhăn tư lự giữa đại dương mênh mênh sóng dữ hãi hùng có biết thuơng người con gái mình hằng yêu thương rồi lại bỏ rôi nơi quê nhà giữa đêm khuya nghe tiếng giun dế nhạc côn trùng ngân vang não nùng mà thở dài ngao nán cho điệp khúc thủy chung đá vàng và chờ đợi hoài biết đến bao giờ...?
Trong khi Giang Hoa viết 4 khổ thơ 8 chữ thì dừng lại thổn thức lệ chảy châu tuôn lã chã nước mắt chảy ngược nuốt vào trong thì Lu Hà còn viết thêm khổ thứ 5 để kết thúc bài thơ lục bát với những kết luận sau theo một bố cục trình tự lô rích:
Lu Hà:
“Cung đàn sao nỡ dở dang
Dây ân dây oán vành tang nấm mồ
Tình trong giấc mộng điệp hồ
Còn đâu ân ái cơ đồ mà mong…“
Tình yêu là một cung đàn theo sự tích chàng Tư Mã Tương Như gảy khúc Phụng cầu hoàng con chim phụng trống cô đơn cầu con chim phượng hoàng mái cũng là hình ảnh tưọng trưng để tán gái và chàng Tư Mã nghèo rớt mồng tơi đã chinh phục trái tim nàng Trác Văn Quân. Đàn đứt dây cung chỉ mối tình dở dang dỡ lở tạo ra dây ân dây oán tình yêu đã chết. Bây giờ chỉ còn có thể gặp lại nhau trong giấc mộng điệp hồ là theo đạo giáo chàng Trang Sinh hóa bướm hay Thuần Vu Phần say rượu nằm dưới gốc cây hoè mê man giấc Nam Kha thấy mình được làm phò mã cưới công chúa nước Đại Hòe An và làm thái thú quận Nam Kha. Khi tỉnh mộng chả có quái gì ngước lên chỉ thấy đàn kiến lửa tíu tít trên cành...Vậy còn đâu ân ái cơ đồ mà chờ mong...?
5.6.2016 Lu Hà
HƯƠNG CỎ ÚA
Xuân vừa thoảng đó giờ qua hạ
Ngõ hẹn vương sầu cỏ úa hương
Lãng tử ôm đàn ngân điệu lý
Hồng nhan thổi sáo vọng miên trường
Cho hồn sưởi ấm bao mùa lạnh
Để dạ say nồng những tiết sương
Hẹn khúc trăng tình đêm huyễn ảo
Bừng lên tiếng nhạc giữa vô thường ...
04.06.2016
Thơ: Giang Hoa
🍏🍏🍏
BÌNH THƠ:
Lu Hà Dòng Thơ
Hương Cỏ Úa Vàng Mộng Ảo Sầu Tang
Bình thơ Giang Hoa và Lu Hà
Hương Cỏ Úa…
Xuân vừa thoảng đó giờ qua hạ
Ngõ hẹn vương sầu cỏ úa hương
Lãng tử ôm đàn ngân điệu lý
Hồng nhan thổi sáo vọng miên trường
Cho hồn sưởi ấm bao mùa lạnh
Để dạ say nồng những tiết sương
Hẹn khúc trăng tình đêm huyễn ảo
Bừng lên tiếng nhạc giữa vô thường ...
04.06.2016 Giang Hoa
Mộng Thất Thường…
họa thơ Giang Hoa: Hương Cỏ Úa…
Nghe tiếng hạc kêu lòng tưởng nhớ
Mùa xuân năm ấy đóa thiên hương
Gió thu vàng võ sầu nhi nữ
Nắng hạ hoàng hôn khúc đoạn trường
Tình nghĩa bấy chầy đường dặm thẳm
Ái ân còn đọng giọt huyền sương
Mưa rơi thấm áo người cô phụ
Trăng lạnh hoài vương mộng thất thường…
4.6.2016 Lu Hà
Giang Hoa làm thơ đường thể loại này chỉ có 4 vần bằng thôi, tiết kiệm một vần. Thông thường thi đường là 5 vần. Thơ đường 4 vần bằng tạo ra ấn tượng cảm hứng mạnh bởi chữ cuối cùng câu 1 là vần trắc. Tôi thấy trong thanh hiên thi tập cụ Nguyễn Du hay làm theo lối này. Ví dụ bài ngũ ngôn của Tố Như:
Độ Long Vĩ giang
Cố quốc hồi đầu lệ,
Tây phong nhất lộ trần.
Tài qua Long Vĩ thuỷ,
Tiện thị dị hương nhân.
Bạch phát sa trung kiến,
Ly hồng hải thượng văn.
Thân bằng tân khẩu vọng,
Vị ngã nhất triêm cân.
Đã là họa thơ theo tại hạ phải tuân thủ nguyên tắc, phải họa theo vần, nếu chọn vần bằng thì phải họa y sì theo vần bằng ở chữ số 7 còn kể từ chữ số 6 trờ ngược đầu câu cấm dùng lại của người ta. Không ai họa theo cả vần trắc cả. Nếu bài thơ thất ngôn bát cú lấy vần trắc là chính thì lại phải họa theo vần trắc, vần bằng cấm dùng lại. Lối thơ này rất hiếm người làm và ít người họa theo.
Tuy Giang Hoa câu đầu vần trắc nhưng các câu sau vẫn là vần bằng. Bây giờ tại hạ xin thong thả bình phẩm ý nghĩa nội dung hai bài xướng họa của Giang Hoa và Lu Hà.
Giang Hoa:
“Xuân vừa thoảng đó giờ qua hạ
Ngõ hẹn vương sầu cỏ úa hương“
Lu Hà:
“Nghe tiếng hạc kêu lòng tưởng nhớ
Mùa xuân năm ấy đóa thiên hương“
Qua bài thơ của Giang Hoa mà Lu Hà tôi đã họa lại ngay từ hai câu đầu, bất giác thở dài chạnh nghĩ tới mùa xuân mà mình từng viết trong một bài luận về tình yêu.
Muà thu là muà cuả mất mát chia ly. Nhìn cảnh muà thu, sao mà ngao ngán vô cùng, mỗi khi chạnh lòng nhớ đến một người con gái mà mình yêu thích. Tôi có thể chưa tới cảnh giới thi sĩ chánh hiệu con nai vàng, nhưng cũng tức cảnh sinh tình, cảm tác lòng mình bùi ngùi suy tưởng để mà làm thơ. Bây giờ đã là cuối tháng 8 đầu tháng 9 rồi, tôi lại sực nhớ mới mượn cảnh muà thu mà tả nỗi lòng mình. Nếu như trong một sự tình cờ nào đó, nàng cũng lên mạng đọc bài thơ này. Vậy cũng là an ủi cho tâm linh cuả tôi và may mắn cho tôi lắm rồi. Dù sao trong cõi trần gian giả tạm này nàng là cô gái có đôi mắt tinh đời và biết được tôi là một kẻ si tình đàng hoàng tử tế.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không làm sao quên được đôi mắt lóng lánh như một vì sao cuả nàng. Nàng không những chỉ xinh đẹp mà nàng lại rất thông minh. Tôi rất thích nghe giọng nói cuả nàng và một sự nhảy cảm một cách đáng khinh ngạc. Nàng hiểu được cái vẻ bên ngoài tưởng như rất nhà quê cuả tôi, nhưng nội tâm bên trong lại tiềm ẩn cả một ý chí sắt đá, một nghị lực hiếm có và tôi cũng là một anh chàng rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, khôi hài và cũng đáng yêu đấy chứ? Nhưng chỉ tiếc rằng chúng ta gặp nhau không đúng lúc đúng thời... Anh biết rằng: em mới chính là hồng nhan tri kỷ, tri bỉ cuả anh. Giá như chúng ta gặp nhau một trăm năm về trước hay là một trăm năm về sau nhỉ? Thời gian đầu thai,tính kể từ hôm nay anh đã làm bài thơ về muà thu này để tặng em. Anh là một kẻ si tình nhưng vẫn là một con cáo khôn ngoan. Nếu trong một hoàn cảnh xã hội chính trị như thế này, lại theo đuổi em, quyết yêu em và lấy em làm vợ cho bằng được thì đời anh sẽ rất khổ, chưa nói có khi còn bị mất mạng chứ chẳng chơi. Thôi em hãy cho anh nợ em một cuộc tình này, kiếp sau nếu được sinh làm người anh sẽ đền bù lại gấp trăm gấp vạn lần cho em. Tuy chúng ta không thành vợ chồng nhưng tình cảm, tri thức, linh cảm thì để lại ngàn thu vương vấn. Nếu thành vợ chồng anh sẽ rất yêu chiều em, chăm sóc em và con cái cuả chúng ta đàng hoàng, nhưng anh lại có thể không làm nổi cho em một bài thơ nào cả.Thôi nó cũng là cái giá cuả cõi đời vô thường em ạ! Đúng như một bậc đàn anh thi sĩ đã từng viết: " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề ". Ông ta quả là một người rất tâm lý và từng trải vô cùng. Nhớ đến em và cả hai chúng ta đều là những người biết suy tư mà tôn trọng cho tình cảm trái tim cuả nhau. Anh luôn giữ trong trái tim cuả anh mãi mãi về hình ảnh xinh đẹp, thông minh đa cảm cuả em. Anh luôn cầu chúc em hạnh phúc vui vẻ trẻ trung mãi mãi!
Thêm Một Muà Thu
Mấy chục năm rồi thu laị thu
Trời còn ảm đạm đến bao giờ
Như tôi nhớ cánh phong lan ấy
Thương cả muà thu lạnh bốn muà
Cứ tưởng lâu rồi thu lại quên
Cánh hoa yêu dấu của trần gian
Nào ngờ năm tháng còn lưu lại
Một chút hương lòng vẫn chẳng tan
Nếu bảo muà thu héo cánh hoa
Cho lòng thêm nặng nỗi tương tư
Thương ai khao khát người tri kỷ
Thêm một muà thu thêm khổ đau
Một bước xa đi một lỡ làng
Đường trần xanh thẳm áng mây trông
Thương ai lầm lũi trong mưa gió
Hận để ngàn thu một nỗi buồn
Tôi phải đi rồi hãy dấn thân
Đời trai lãng tử cõi phong trần
Thương yêu chẳng được như mong đợi
Kiếp quả thôi đành ôi mỹ nhân!
Anh chẳng quỳ xin nợ vấn vương
Tuỳ lòng tự nguyện của tình thương
Nếu cho duyên số là như vậy
Lỡ bước sa cơ chiụ nhỡ nhàng
Mấy chục năm rồi thu lại thu
Hổn tôi u uất đến bao giờ
Cho ai mong đoá phong lan ấy
Mưa cả lòng tôi rụng cánh sầu
Nếu đợi muà sau được tái sinh
Lụy tình kiếp trước hận trời xanh
Ba sinh chồng chất duyên còn nợ
Thương dệt cho nhau tấm mộng lành
Thêm một muà thu thêm khổ đau
Vẩn vơ mơ mộng mãi trong đầu
Thương chàng thi sĩ tương tư mãi
Nửa già thế kỷ vẫn còn yêu
Anh sẽ tìm em ở kiếp sau
Dương trần mộng dệt với hồn thơ
Trời thu thăm thẳm không buồn nữa
Chẳng nỡ sinh ly chẳng nỡ sầu
Anh chẳng đi đâu trong gió mưa
Yêu chiều ân ái mộng tình xưa
Nếu trong căn số còn ghi nhận
Kiếp trước thiệt thòi bao khổ đau
Mấy chục năm rồi đã tạm yên
Đường trần lê bước nỗi truân chiên
Bỗng ai nhắc đoá phong lan ấy
Nhớ lại ngày xưa gợi nổi buồn
Chậm một sát na để khổ đau
Trường tình đêm hận đếm muà thu
Chẳng may nhầm nước sai đường bước
Một nỗi tương nặng gánh sầu!
2008 Lu Hà
Giang Hoa:
“Lãng tử ôm đàn ngân điệu lý
Hồng nhan thổi sáo vọng miên trường“
Lu Hà:
“ Gió thu vàng võ sầu nhi nữ
Nắng hạ hoàng hôn khúc đoạn trường“
Không ai có thể dễ dàng phủ nhận mà cố tình vùi lấp vùi dập thì Giang Hoa và Lu Hà vẫn là một đôi song kiếm hợp bích ngẫu nhiên sinh ra trong thi đường mà chưởng pháp ăn ý nhau tạo ra một bức tường thiên nhiên phú. Kẻ xướng người họa kẻ bồi người đắp làm cho thi đường tưởng như khô khan niêm luật gò bó nhàm chán lại trở nên sinh động, xuân qua thu lại lả lướt sóng tình trăng hoa tuyết nguyệt không kém gì các thể thơ dài hơi khác. Từ lâu cái khoản đường thi này Lu Hà tôi đã hạ huyệt để khăn tang rồi, ít khi đoái hoài tới, lõ bõ n ăm thì mười họa cũng họa lại của ai đó, chỉ là bâng quơ thư dãn tí chút mà thôi chứ
thật ra chẳng ham hố say mê gì. Phần lớn là làm thơ lục bát, song thất lục bát hay thơ 8 chữ, 7 chữ, 5 chữ dài hơi. Bỗng nhiên xuất hiện Giang Hoa trên Facebook lại là người thuộc phái nữ đã đánh thức Lu Hà dậy sửa sang trau tria lại cái thú vui chơi thơ đường, không thì Lu Hà này cũng han rỉ mốc xì ra.
Lãng tử là người sống vô tư, tự do thoải mái, thích rượu ngon, gái đẹp, thích làm những việc nghĩa hiệp, ghét công danh và khuôn mẫu. Không thích những gì cố định, gò ép. Người lãng tử còn là người đa tình, trọng nghĩa khinh tài cứu khổn phò nguy. Hồng nhan là phụ nữ đẹp cầm kỳ thi họa ngón nào cũng thông thạo, nhưng thường hay mệnh bạc. Cụ Nguyễn Du thì đổ cho trời già ghen ghét. Cả lãng tử và hồng nhan đều thích gặp người tri kỷ tri bỉ tri âm. Như Lu Hà tớ đây may ra chỉ đáng gọi lãng tử một nửa vì tớ không uống được rượu, tí rượu vào là lảo đảo đỏ mặt huyết áp cao. Lãng tử ôm đàn hồng nhan thổi sáo tạo nên điệu lý con sáo qua sông không bao giờ quay trở lại, chỉ còn là ảo ảnh gió thu vàng võ héo sầu lòng người thục nữ hoàng hôn lẻ bóng giấc đoạn trường mê man, miên trường tủi hận sầu thương ai oán... Mỗi khi giao chuyển thời tiết xuân hạ thu đông...
Giang Hoa:
"Cho hồn sưởi ấm bao mùa lạnh
Để dạ say nồng những tiết sương"
Lu Hà:
"Tình nghĩa bấy chầy đường dặm thẳm
Ái ân còn đọng giọt huyền sương"
Tài tử giai nhân gặp nhau người phong nhã kẻ đào hoa xao xuyến trong cung đàn khúc sáo, sưởi ấm lại linh hồn trái tim tưởng bao mùa giá lạnh, thổn thức nồng nàn cả các mùa khác nhau với những tiết sương rơi, lá rụng, trăng non, nụ hồng chúm chím nở, tình nghĩa còn dài chan chan ái ân đằm thắm đọng trên cỏ cây hoa lá như hạt ngọc huyền suơng. Huyền suơng tác gỉa bài thơ có ý nhắc lại tích truyện chàng thư sinh Bùi Hàng gặp tiên tức nàng Vân Anh ở bến Lam Kiều. Chàng phải lên núi tiên tìm chày ngọc cho lão bà gĩa thuốc huyền sương...
Giang Hoa:
“Hẹn khúc trăng tình đêm huyễn ảo
Bừng lên tiếng nhạc giữa vô thường ...“
Lu Hà:
“ Mưa rơi thấm áo người cô phụ
Trăng lạnh hoài vương mộng thất thường…“
Trăng tình huyễn ảo, mưa rơi thấm áo ngưòi cô phụ tức người tình là thiếu phụ đơn côi, bừng lên tiếng nhạc giữa cảnh vô thường sinh tử biệt ly hợp tan chia lìa bèo dạt mây trôi phải chăng chỉ là những ảo giác giấc Nam Kha thất thường lúc có lúc không...? Cả hai bài đường thi dập dìu dan díu quấn quít như loan phụng tạo nên một cảnh giới hư vô lãng đãng khói sương trong thái hư phiêu bồng siêu thăng cộng hưởng vang âm lạc về miền vô thức mê man hoài vọng trong cõi trần ai, đau khổ lạc thú thất vọng và niềm tin mong manh...
Hai bài đường thi hay câu kết rất có gía trị tính nhân sinh cuộc sống và tình yêu chân chính sá sinh thủ nghĩa can thuờng vị tha.
4.6.2016 Lu Hà
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)