CHIỀU BÊN PHU VĂN LÂU
Nhìn hoa sứ ngoài sân khoe sắc
Cánh nụ phơi trầm mặc sự đời
Mùa nầy tiết hạ đến rồi
Tháng tư trở lại nắng rơi xác chiều
Bên áng sách xuyên lều trăng chếch
Bút thao thao ngờ nghệch dại khờ
Duyên nồng gói trọn vào thơ
Ý uyên ương kết mộng mơ nghĩa hồng
Cũng thuở ấy bên dòng Hương Huế
Phu Văn Lâu đò rẽ ngược sông
Trên thuyền đối ẩm đôi dòng
Đôi ta thêu dệt hoàng hôn dưới tà
Trăng rớt ngọc liễu ngà nép tóc
Dệt áo tình một góc trời thơ
Thời gian như một giấc mơ
Con đò trở mái hững hờ cứ trôi
Nhìn hoa sứ tả tơi nghiêng ngã
Héo nỗi lòng người đã ở đâu
Huế trầm tích lệ mưa sầu
Bên vườn phủ lối hoa cau trắng ngà
Chiều Cổ Nội chiều tà xuống núi
Cảnh trầm tư lủi thủi một mình
Cung tơ quyện lẫn cung tình
Nghe trong cõi đất Thần kinh thổi vào
Mưa rớt hạt lá lao xao đổ
Nhớ bao mùa hoa sứ đợi trông
Còn đâu đâu nữa sứ hồng
Chỉ nghe tiếng thở phiến lòng của cây
25.08.2018
Thơ: Giang Hoa
CHUYẾN TÀU CHIỀU
Tôi tiễn người đi lúc xế tà
Chiều buồn vắng lặng giữa sân ga
Mưa bay lất phất từng cơn gió
Thấp thoáng xa xa những mái nhà
Tiếng còi xé tan màn sương lạnh
Tàu chuyển mang người mãi khuất xa
Ngoảnh lại một màu đen tiễn bước
Tà dương bóng phủ dãy Ngân hà
Xưa có người sang bắt nhịp cầu
Cứ vào tháng bảy ướt mưa ngâu
Tình kia vẫn mãi thiên thu ấy
Giờ kẻ đi còi vọng suốt thâu
Tau đi tàu đến sân ga vắng
Bóng tàu bỏ lại sợi chiều loang
Mưa rơi buốt lạnh lòng cô phụ
Níu gót chân di mộng trùng trùng
Xa xa vọng từng hồi chuông đổ
Xé nát không gian tĩnh mịch buồn
Bỏ lại một chiều thu ảm đạm
Ai còn nhớ bóng lặng cô thôn
Đứng rủ bên đường buông sắc nhớ
Ga buồn lạnh bước quá bơ vơ
Giọt sầu vướng tím phôi phai nhạt
Pha lẫn sương rơi gió phủ mờ
Nhà thờ khánh đổ buồn tê tái
Ngập phút chia tay rẽ lối đời
Lạnh lẽo sân ga tàu hun hút
Thuyền tình bỏ bến quạnh trơ vơ
25.08.2018
Thơ: Giang Hoa
GIẤC NỒNG ..
Ru em giấc ngủ nồng nàn
Gió lay bờ trúc hôn làn tóc mây
Chiều nay ngọn liễu nghiêng say
Sương đơm gói trọn đong đầy trong tim
Ngày xưa khắc khoải nỗi niềm
Ấp ôm mật ngọt lặn chìm trong mơ
Nồng hương có tự bao giờ
Sương lòng thổn thức tưởng tơ một mình
Vần thơ thêu dệt chữ tình
Đường tơ mối chỉ lung linh sắc hồng
Hé rèm trộm ngắm qua song
Đèn khuya dưới bóng bềnh bồng dáng em
Nguyệt soi nghiêng ngã bên thềm
Ghé rèm soi tận nỗi niềm dịu êm
25.08.2018
Thơ: Giang Hoa
CHẠM THU
Trời tháng bảy mưa ngâu về khắp nẻo
Lòng như chùng dạ héo giữa xót xa
Ngày anh đi hò hẹn dưới trăng tà
Rồi thoáng chốc thành người xa kẻ lạ
Thu vừa đến mà sao trời lạnh quá
Cây trút hoa mưa xối xả giăng buồn
Vương sắc hồn lệ nén vẫn trào tuôn
Trong khoảnh khắc từng luồng qua kí ức
Bỗng trở lại như thuyền đời quay ngược
Nhớ ngày xưa ta bước một con đường
Nơi công viên ghế đá góc cổng trường
Trên con phố nắng tràn giăng phượng lửa
Kỷ niệm cũ còn vương những lời hứa
Năm tháng dài duyên lỡ chỉ còn ai
Con đường xưa thoang thoảng nức hoa lài
Ai ngắt vội rồi cài lên mái tóc
Giờ thu đến nhìn từng cơn gió lốc
Thổi vào hồn từng góc cạnh khe tim
Rơi giọt buồn em cuốn quýt đi tìm
Thời gian lặng hoang chìm trong đêm vắng
Ngồi thổn thức một mình trong tĩnh lặng
Mượn vần thơ thức trắng dệt từng thâu
Gói trọn tình bút những vần bi sầu
Trời tháng bảy mưa ngâu về khắp nẻo
25.08.2018
Thơ: Giang Hoa
GIỌT LỆ
Em đã khóc anh giờ có biết
Khoảng thời gian biền biệt xa rồi
Nén cơn buồn lệ đổ rơi
Thắm sâu nét bút trang đời lênh đênh
Em nhớ mãi bóng hình còn đó
Hai chúng ta đã rõ về nhau
Tình xưa thắm mặn buổi đầu
Hương nồng còn đượm vẫn sâu ngày nào
Em gom hết chôn vào dĩ vãng
Nụ hoa tình tản mạn nồng yêu
Nhốt vào tim cả vạn điều
Ép từng cung bậc lãng phiêu cõi miền
Em không thể lặng yên anh hỡi
Để quên đi dù bởi một giây
Đừng làm đau với những ngày
Từng đêm bóng liễu úa gầy đơn côi
Sao cứ nghĩ lệ trôi gối ướt
Bởi yêu nhau từng bước hiểu nhau
Có xa cách rẽ hai đầu
Đường tình như vạn phép mầu mặn thêm
Em gõ cửa trái tim thức dậy
Cháy lửa tình níu lấy ước mơ
Duyên tròn vẹn kết đôi bờ
Đừng nên cắt vội sợi tơ giăng chiều
Đêm mộng ảo vườn yêu ta dệt
Ngọn nến tình em kết hoa đăng
Thêu hoa gấm nguyệt nở tràn
Dưới đêm sáng rực ánh trăng gối đầu
25.08.2018
Thơ: Giang Hoa
ĐÊM HƯ KHÔNG
Dạo bước hoang tìm bóng liễu thông
Trăng soi sóng nước gió mênh mông
Trời thu tím ngắt trời lơ đãng
Sắc tím trong tôi tím cả lòng
Giờ đây cạn chén cùng trăng rượu
Bến nước tình nào thấu hiểu không
Đứng trước hàng lau hòa gió biển
Tiếng thông reo như vạn tiếng đồng
Gió đưa ngọn liễu thu xơ xác
Trời cũng se vàng cảnh lả lơi
Lạnh ngắt bên song bình rượu nhạt
Cõi lòng tan nát ấy chơi vơi
Nghe mùa thu lạnh lá chơ vơ
Cây cỏ hoang tàn buồn ngơ ngác
Đã mấy thu đi khách mịt mờ
Qua miền lữ thứ ai còn nhớ
Có kẻ quê nhà ngóng thẩn thơ
Con đò bến nước ngày xưa ấy
Trăng soi nửa mảnh trăng hờn dỗi
Hỏi cả trời thu thu lặng tờ
Xe ngựa từ đâu tung cát bụi
Bên đường quán cốc ghé thư đưa
Chỉ là trang bút dòng ly biệt
Nước mắt tuôn rơi giữa phiến mưa
Chén rượu này ta xin uống cạn
Rót sầu men ngập xác hồn trơ
Hỏi trời nhân thế là chi vậy
Mộng tím trong ai đổ tím mờ
24.08.2018
Thơ: Giang Hoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét