Thứ Ba, 23 tháng 10, 2018











ĐÊM TĨNH LẶNG 
      
Anh có về trời đã sắp sang thu 
Không gian tím sương mù bay nhỏ giọt 
Lá tơi tả xác vàng em nhặt nốt 
Tím hoàng hôn còn sót lại vệt mờ 

Anh có về mây trắng bay lửng lơ
Trăng phủ xuống mịt mờ giăng khắp lối
Hoen mắt lệ hóa hồn run nhịp lỗi
Lòng sắt se bối rối cũng bởi vì ..

Anh có về tìm dấu vết chân di
Thu vội vã cũng đến kỳ thay lá 
Sương giăng mắc nỗi niềm xưa nghiệt ngã 
Gió xạc xào hối hả chờ đông sang

Anh có về nhìn hoa lá ngập tràn 
Nỗi dằn vặt vẫn đang hờn ray rức 
Kỷ niệm cũ xói mòn trong tiềm thức 
Vắng mùa thu vạn vật cũng đắm chìm 

Anh có về đàn chim líu lo hót 
Không gian vắng từng nốt nhạc du dương 
Vang vọng tiếng chuông đổ phía thánh đường 
Ký ức xưa còn vương vàng nỗi nhớ 

Anh có về thu sang còn bỡ ngỡ 
Thông reo hát liễu rủ đứng nghiêng hồ 
Nhòa phiến đá vườn khuya lặng lẽ chờ
Níu thời gian mịt mờ theo năm tháng ..
                            09.10.2018
                       Thơ: Giang Hoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét