Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018
THU BỐI RỐI ..
Thu còn vương chút nắng vàng
Bỏ hoang phiến lá xác tàn cô liêu
Sắc buồn tím tía tiêu điều
Rớt sầu xuống phố nhặt chiều tím trôi
Tím tà khuất dạng chân đồi
Nghe thu bối rối một đời phiêu du
Phiến thu ẩn lớp sương mù
Lẫn trong cát bụi mịt mờ chân mây
Hạt rơi khóe mắt nhòa cay
Biết còn kỷ niệm nơi nầy hay không
Hỏi thì tự thốt trong lòng
Nghe tim thổn thức mênh mông nỗi buồn
Cuốn vào mắt lệ run run
Úa nhòa thu tím thả hồn nơi đâu
Dòng sông lặng chở nỗi sầu
Lặng mang nỗi nhớ hai đầu trăng treo
Mơ về một thuở nồng yêu
Gửi ngàn mây gió đôi điều duyên xưa
Ai giờ lẻ bóng song thưa
Chờ người lữ khách mấy mùa thu qua ..
25.09.2018
Thơ: Giang Hoa
*********
HỌA:
Tat Ha
LỐI CŨ TA VỀ
Thu vàng phảng phất gió qua
Nắng chiều chênh chếch xế tà áo bay
Thả hồn theo những cơn say
Ai mang nhung nhớ nơi này ra đi
Nhớ về cái thuở hàn vi
Gom từng hạt nắng mang đi hong chiều
Gió nồm quanh quẩn vòng yêu
Yến vàng vui nhộn ca nhiều nhạc hay
Chiều chiều tay nối vòng tay
Lá vàng loáng thoáng nhẹ bay trên đường
Sông Trà mang nặng cung thương
Hồn mang nặng trĩu vấn vương dáng hồng
Ra vào theo lối cũ trông
Bóng ai trong mộng mà lòng nôn nao
Nhìn trời đêm sáng đầy sao
Thấy trăng e ấp đi vào trong thu
Quặn lòng nghe những lời ru
Xa xưa vọng lại mây mù phớt bay
Ước gì tay lại vòng tay
Gió hỉu hỉu thổi mây này lang thang
Thơ: Tat Ha
**********
HỌA:
Nguyễn Khắc Xuân
TÌNH THU
Chiều sương đọng nắng se vàng
Lồng tranh thủy mặc mây ngàn phiêu liêu
Lòng ơi có biết bao điều
Thuyền ai thấp thoáng cuối chiều nổi trôi
Buồm căng no gió ghé đồi
Biển xanh sóng vẫn từng hồi vô tư
Hoàng hôn xuống, lạnh sương mờ
Thơ tình vẫn đợi vẫn chờ chân mây
Đồi thông gió thổi ken dày
Lâng lâng kỷ niêm từng ngày bên nhau
Nay xa theo những nỗi sầu
Giữa nơi cát bụi, mái đầu đơn côi
Nhớ khi giọng hát, tiếng cười
Khúc vui nối nhịp tâm đầu hai ta
Bây giờ thuyền đã đang xa
Biết đâu con nước vào ra thuận dòng
Buồn đâu chứa chất trong lòng
Độ chờ trăng lặn, thuyền không thấy về
Chiều vàng dọi ánh trăng quê
Thuyền ơi đâu nữa hãy về với em
Thơ: Nguyễn Khắc Xuân -25-9-2018
***********
HỌA:
Dinh Thanh Lap
GIỮA MÙA THU ĐẾN
Gió ru giấc điệp mơ màng
Nữa đêm trở giấc lá vàng rụng rơi
Giọt sương mỏng rớt chơi vơi
Giữa mùa Thu đến muôn nơi đón chào
Nhành hoa tím thuở hôm nào
Tiễn người lính trận xông vào bão giông
Hiệp hoà khi ánh dương hồng
Cau trầu sính lễ rượu nồng đưa sang
Chiến tranh khói lửa chưa tàn
Thuyền hoa dẫn lối rẽ ngang cuộc đời
Nhìn theo con nước xa vời
Giữa dòng một chiếc lá rời cội xưa
Chiều nay phố vắng cơn mưa
Còn đâu những buổi đón đưa nhau về
Tựa đầu ai đã hẹn thề
Diêu bông đếm đủ vai kề má trao
Thượng tuần đêm ngắm vì sao
Trăng tròn khuất dạng nơi nào biết chăng
Uyên Ương đợi mãi cành khăn
Nguời ơi nỗi nhớ sông ngăn lệ tràn ..
Thơ: Dinh Thanh Lap
**********
HỌA:
Nguyễn Tuấn
THU BỒI HỒI
Thu đi để lại lá vàng
Bỏ dòng sông lạnh ngỡ ngàng quạnh hiu
Nỗi buồn chứa đựng bao điều
Ngẫn ngơ nhớ lại những chiều mây trôi
Những đêm trăng khuất trên đồi
Một mình cô độc bồi hồi lảng du
Chiều nay trời phủ sương mù
Gió hiu hắt thổ lá thu trải dài
Nghe lòng giá lạnh chua cay
Bao nhiêu kỷ niệm kéo dài mênh mông
Anh đem cất giữ vào lòng
Để nghe thổn thức nằm trong nỗi buồn
Ngồi nhìn gió lạnh mưa tuông
Biết ai chia sẻ cội nguồn xa xôi
Dòng sông bên lỡ bên bồi
Phù sa đọng lại bên đồi hắt hiu
Thu về bỗng nhớ người yêu
Công viên ghế đá bao điều như xưa
Em giờ đã có chồng chưa
Riêng anh vẫn đợi những mùa thu qua
Thơ: Nguyễn Tuấn 25/09/2018
**********
HỌA:
Diệu Hương
THU NẮNG
Thu về cho chút nắng vàng
Xạc xơ chiếc lá chút tàn dáng xiêu
Gió se se muốn nói điều
Sương rơi lành lạnh cô liêu bến chiều
Hoàng hôn dấu mặt sau đồi
Thu tràn đắp đổi một thời phiêu du
Tịnh không gian lặng âm u
Khoảng bước lạc phù du trở về
Chân mòn rảo bước bờ đê
Nghe tim hối hả quay về thủa xưa
Chỗ đây mắc võng hàng dừa
Đung đưa khúc khích cười đùa dưới trăng
Cái ngày bóng nhỏ bông măng
Phôi phai năm tháng khoảng bằng giấc mơ
Thơ: Diệu Hương
**********
HỌA:
Hieu Nguyen Minh
VÔ ĐỀ
Ban mai nắng nhẹ hanh vàng
Mở ra ngày mới rộn ràng phiêu diêu
Hình như ẩn chứa bao điều
Gói mang tâm sự trong chiều dần trôi
Mờ xa núp bóng trên đồi
Nhịp chân không mỏi khách đời lãng du
Nắng xua tan hết sương mù
Trời cao xanh ẩn xa mờ áng mây
Điểm lòng một chút men cay
Thả hồn dõi bóng ai hoài hư không
Xa xăm như gọi tiếng lòng
Thở dài gửi hết vào trong nỗi buồn
Lá cành chợt động thoáng run
Chắc là chạnh nghĩ mai còn nơi đâu
Chia xa sao chẳng lệ sầu
Mong manh cuống nhỏ héo rầu buông treo
Sinh ra cành lá tìm yêu
Sắp rơi rụng hết nhớ nhiều chuyện xưa
Gió lay xót cảnh lưa thưa ..
Chuyện đời vẫn vậy bốn mùa đi qua ..!
26/9/2018- Thơ: HNM
**********
HỌA:
Nguyễn Chiến
THU BUỒN
Trời thu ảm đạm nắng vàng
Cành trơ lá rụng cây bàng cô liêu
Cảnh buồn nhung nhớ bao điều
Rơi vào ngõ vắng góc chiều nắng trôi
Tà dương đã ngả lưng đồi
Hồn thu lơ lửng hết thời lãng du
Giờ đây gió lạnh sương mù
Đi vào dĩ vãng mịt mù trời mây
Dòng tuôn lệ ướt đong đầy
Đời vương cõi tạm vui vầy long đong
Dứt tình đi khỏi vương lòng
Hồn côi cút đoạn thong dong nỗi buồn
Buông cành nhựa rớt trào tuôn
Thuyền trôi bến cũ mang buồn về đâu
Để cây gánh trải nỗi sầu
Câu thơ để ngỏ trên lầu trăng xiêu..
Thuở còn nồng thắm tình yêu
Mây ngàn gió núi cánh diều khi xưa
Buông mành tựa cửa rèm thưa
Đưa người quân tử những mùa thu qua
25.09.18. Thơ: Nguyễn Chiến
**********
HỌA:
Thầy Vàng
THU BUỒN.
Sắc thu rót cạn ánh vàng
Lơ thơ mây phủ ngỡ ngàng bến liêu
Chiều thu vương sợi chỉ điều
Nỗi buồn theo ngọn thủy triều dòng trôi
Ngẩn ngơ sương liệng đỉnh đồi
Hình như thu cũng vào thời lãng du
Hoàng hôn lẩn khuất mịt mù
Tìm hình ai vịn cánh dù khói mây
Nhớ người my ướt lệ cay
Hỏi còn hương quế vơi đầy nữa không
Niềm yêu ấp ủ đáy lòng
Bao giờ vơi cạn nỗi mong chiều buồn
Hình như chân lỏng gối run
Nhìn ai bóng khuất mé cồn trốn đâu
Sông Ngân sóng vẫn đuổi sầu
Trăng thu vằng vặc trên đầu vẫn treo
Khát ngày xanh cháy tuổi yêu
Bao giờ nối lại cánh diều thuở xưa
Lại về bên cánh màn thưa
Đợi người trả chút hương thừa đã qua ..
Thơ: VÀNG XUÂN ngày 25.09.2018
**********
HỌA:
Đoàn Mạnh Hùng
THU VƯƠNG
Còn yêu hay đã nhạt nhòa
Người đi khuất nẻo cách xa ngàn trùng
Tình sao quạnh quẽ mông lung
Trong chiều thu vắng tận cùng khôn nguôi
Bỗng dưng cảm xúc bồi hồi
Bơ vơ lạc lõng lẻ loi một mình
Từng đêm ôm giấc mơ xinh
Mộng lòng gửi chút tâm tình luyến thương
Niềm vui trên những chặng đường
Bao nhiêu cách trở vẫn thương nhau hoài
Thiết tha dẫu lúc nhạt phai
Càng yêu thắm thiết ngày dài đậm sâu
Người về chung hai mái đầu
Tháng năm đắm đuối bên nhau mặn nồng
Con thuyền bến cũ mênh mông
Dòng sông thuở ấy tuổi hồng thu vương..
Thơ: Mạnh Hùng
***********
HỌA:
Nguyễn Văn Nhã
THU ĐƠỊ CHỜ
Cuối thu gió nhẹ lá vàng
Nhuốm lòng hiu hắt mênh mang tiêu điều
Nỗi buồn gặm nhấm cô liêu
Có gì đâu để cho chiều thoảng trôi
Đàn trâu gặm cỏ sườn đồi
Trẻ em đùa giữa trang đời lãng du
Rừng xa nắng nhạt tít mù
Lẩn nơi bóng núi ảnh mờ đám mây
Gió chiều đưa thoảng chua cay
Đâu là kỷ niệm chỗ nầy biết không
Tự nhiên lại hỏi trong lòng
Hình như vẫn đó đèo mông vắng buồn
Trên đồng gió thổi cay run
Heo may về lúa tha hồn chốni đâu
Kinh thấy thuyền chở ưu sầu
Lang thang vầng sáng trên đầu trăng treo
Ước gì muôn vạn thương yêu
Mặn nồng đôi lứa thắm điều tình xưa
Trong ngày dưới ánh sao thưa
Mong chờ du khách giữa mùa thi ca ..
Thơ: Nguyễn Văn Nhã
**********
HỌA:
Tiến Văn
THU ĐÀNH BỎ QUA
Thu đi không nhớ lá vàng
Con nai ngơ ngác tình nàng cố liêu
Buồn thương vương vấn bao điều
Hoàng hôn buông xuống sông chiều thầm trôi
Nhìn mây Lãng đãng bên đồi
Thấy như trong dạ bồi hồi Phiêu Du
Nhìn thu vướng lớp sương mù
Tình nay đã khuất bóng chừ theo mây
Đôi mi cứ vướng Lệ Cay
Hởi ai còn nhớ quê này nữa không
Càng thương càng xót xa lòng
Mà sao tôi cứ mênh mông thấy buồn
Thu gieo cảnh lá vàng buông
Biết rồi thôi nhé mãi buồn chi đâu
Để cho gió thổi ưu sầu
Để cho Trăng lẻ hết màu vàng treo
Phải chăng nàng đã hết yêu
Hãy tìm quên lãng những chiều thu xưa
Đưa hồn vào cánh màn thưa
Coi như duyên phận ấy thừa bỏ qua.
25/9/2018/ Thơ: Tiến Văn.
***********
HỌA:
Nguyen Tien
THU BUỒN
Thu về hoa cúc trải vàng.
Đau lòng hoa phương phải tàn tiêu liêu.
Thuyền ơi bên hỏi một điều.
Cơ sao thuyền phải sớm chiều nổi trôi.
Sông tương uốn khúc quanh đồi.
Duyên ai phận bạc nửa đời lãng du.
Trời quang đâu phải trời mù.
Mà sao trăng vẫn mập mờ trong mây.
Tưởng rằng ớt chín sẽ cay.
Đâu ngờ ớt chín thế này vẫn không.
Trăm năm trong một cõi lòng.
Bao nhiêu trăn trở nung mông thu buồn.
Đến ngày chân chậm tay run.
Liệu ta còn biết đưa hồn về đâu.
Bao thu ôm bấy cõi sầu.
Trăng cao đã quá đỉnh đầu còn treo.
Một đời lận đận vì yêu.
Với bao nỗi nhớ những điều hẹn xưa.
Gió thu đưa thoảng mành thưa.
Chỉ là thoáng mát giữa mùa đã qua.
Thơ: T. N. T 25.9.2018
**********
HỌA:
Nguyễn Thị Ngọc Lan
THU TÀN,
Thu tàn nhìn lá tả tơi
Để lòng hoang hoải chơi vơ nỗi buồn
Sương mù sắc tím còn vương
Mang theo kỷ niệm tình thương nhạt nhoà
Tim tím cuối rạng trời xa
Mà nhìn theo gió nhạt nhoà trong tim
Thu rơi để lại, bồi hồi
Bay theo chiếc lá xa rồi còn chi
Nấc thầm khoé mắt hoen mi
Hết rồi vụng dại một thời bỏ ta
Nhốt tình vào cõi ta bà
Nghe như đau nhói cũng mà biệt ly
Đành thôi nuốt lệ chôi đi
Nhoà thu sắc tím còn chi,để sầu
Ngập tràn sương gió hoen mầu
Khắc ghi định mệnh mà đau cũng đành
Cuối thu để lá xa cành
Nhỏ kia một nụ thu dành xinh xinh
Buông bỏ,để chồi toả hình
Lặng mang nỗi nhớ,để bình minh tươi
Thơ: Ngọc Lan
**********
HỌA:
Nguyễn Tuấn Dũng
THU NAY
Thu này cũng khác thu xưa
Toàn là thịt cá ko dưa với cà
Rượu vào ngất ngưởng la đà
Ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ ta với mình
Hỡi ôi trời đất cao minh
Hôm nay sung sướng thì tình rụng rơi
Trăng kia vẫn ở trên trời
Mà sao sầu tím tả tơi muôn chiều
Ai làm nên nỗi cô liêu
Cho tim loạn nhịp chịu nhiều thương đau
Thu này xin nhớ về nhau
Tình là muôn kiếp thu sau vẫn chờ !
Thơ: Tuấn Dũng
**********
HỌA:
Lê Ngọc
THU NHỚ
Ráng chiều một mảnh tơ vàng
Còn vương xót lại giữa ngàn tịch liêu
Chốn xưa cảnh cũ tiêu điều
Người xưa thuở ấy bao chiều lạc trôi
Về đây lặng lẽ bên đồi
Hồn ngơ ngẩn nhớ bao lời phù du
Hẹn thề mới đó xa mù
Ân tình thoảng chốc sang mùa chùng mây
Lặng nhìn trường cũ mi cay
Hỏi ai còn nhớ những ngày thơ không ?
Tình ngây ngô còn để lòng
Sớm chiều chung lối còn trong dấu buồn ?
Nhớ không ngày ấy tay run
Thư xanh yêu ấp ngại ngùng ... giờ đâu ?
Ký ức trôi giữa nỗi sầu ...
Tiếc sao lại để mộng đầu mãi treo !
Ôi thời tươi đẹp chớm yêu ...
Hơn nửa đời vẫn mơ nhiều ngày xưa
Hoàng hôn lặng ngoài song thưa
Xao lòng nhớ chút duyên thừa đã qua !
Thơ: LÊ NGỌC - 250918
**********
HỌA:
Nguyễn Tôn Tuấn
NGỠ THU VỪA ĐI QUA
*******************************
Ra sông cải trổ hoa vàng ,
Vàng tô sắc nắng ánh vàng cõi liêu !
Liêu xiêu bóng nhủ bao điều ,
Điều nhung nhớ gửi ráng chiều mây trôi !
Trôi về phủ kín đỉnh đồi ,
Đồi thương , đồi nguyện , khứ hồi , lãng du !
Du vui trong lớp sương mù ,
Mù bao chặn ánh trăng phù phủ mây !
Mây bay sao để mắt cay ?
Cay còn niệm cũ chốn này nữa không ?
Không ư ! Thấy nhói nơi lòng ,
Lòng xao xuyến lại đếm đong những buồn !
Buồn khơi cõi dạ lệ tuôn ,
Tuôn trào sắc tím , tím hồn về đâu ?
Đâu sông chất chứa bể sầu ?
Sầu đong gánh nặng đôi đầu gánh siêu !
Siêu vèo thuở mộng mơ yêu ,
Yêu say đắm bởi muôn điều ước xưa !
Xưa giờ dõi ánh song thưa ,
Thưa bao nhiêu ngỡ ... Thu vừa đi qua !
Thơ: Tôn Tuấn
**********
HỌA:
Bổn Lục
DÒNG THU
Già thu nhàn nhạt sắc vàng
Gió xuôi bèo ngược mênh mang nước trời
Trăng cao chẳng đủ ánh ngời
Màn đêm quanh quẩn tủi đời dạt trôi
Phù sa còn lúc lắng bồi
Lãng du một kiếp biết nơi nào dừng
Hành trang mấy giọt thu rưng
Giọt theo vô tận giọt chừng hóa mây
Giọt nào đáy mắt thêm cay
Tiếc thương ngày cũ cho gầy canh thu
Lô nhô sóng quyện sương mù
Vỗ về hoa tím hát ru lời buồn
Là bay phận mỏng cánh chuồn
Mưa thu bất chợt còn vương nỗi lòng
Đợi người thương cảm ngăn dòng
Cho cây bén bến cho tòng chở che
Còn bao cơn lũ nhiêu khê
Trường giang mấy dặm lối về mấy xa
Nay đà mấy bận thu qua
Mùa đông ngấp nghé ngẫm ra đường dài.
Thơ: Lục Bổn.
**********
HỌA:
Nguyễn Quê
***HƯƠNG XƯA***
Hương thu xưa giữ võ vàng
Phải chăng bóng nhạn ngày tàn tịch liêu
Nỉ non tiếng cuốc bao điều
Sườn non còn chút nắng chiều dần trôi
Xám xâm mây phủ đỉnh đồi
Nghe chân mỏi rã một đời lãng du
Đường xa tâm thức tù mù
Trăng qua ghẹo nước , gió vù đùa mây
Chợt nghe tim nỗi lạnh, cay
Nhớ người xưa ở chốn này còn không
Hỏi ai! Ta chỉ hỏi lòng
Chập chờn nhân ảnh chìm trong cõi buồn
Sông dài sóng gợn run run
Tháng năm cuốn gọn mịt mùng về đâu
Còn chăng man mác chút sầu
Còn chăng nỗi nhớ mái đầu tuyết treo
Xa rồi thuở tuổi cuồng yêu
Lại vương hoài niệm những điều xa xưa
Chiều tàn lối vắng, đường thưa
Một mình đếm ngược bao mùa đã qua
30-9-2018- Thơ: Nguyễn Quê
**********
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét