Thứ Năm, 1 tháng 11, 2018
CHỚM ĐÔNG ..
Đêm thanh vắng nhìn qua ô cửa
Mảnh trăng vàng ngọn lửa rụi thiêu
Gợn cơn gió thổi điều hiu
Lượn vào mạch máu nhịp dìu qua tim
Trời se lạnh sương tìm về sớm
Vừa tàn thu đã chớm vào đông
Đầu mùa lẻn trốn qua song
Sương khuya nhỏ giọt vào lòng thi nhân
Tĩnh mịch quá chân trần bước nhẹ
Kéo màn the gió khẽ khàng sang
Tìm ai tâm sự bẽ bàng
Chỉ mây và gió rộn vang đầu mùa
Nhìn cây cỏ qua mưa nở đọt
Nước long lanh như giọt tơ trời
Chạm vào tâm khảm lệ rơi
Rèm khuya lạnh buốt rối bời tâm can
Đừng mây nhé! để trăng sáng tỏ
Cùng Hằng nga nức nở chuyện tình
Cuội buồn cửa nguyệt chênh vênh
Nghiêng sang bến mộng mộng tình nghiêng chao
Nhòa bóng liễu nỗi sầu vướng mãi
Thân con thuyền mất lái về đâu
Nhìn trăng tỏ phía nguyệt Lầu
Níu chân mặc khách chén sầu thâu đêm
02.11,2018
Thơ: Giang Hoa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét