Thứ Ba, 27 tháng 11, 2018








NHỚ CON SÔNG QUÊ

Nhớ năm xưa bỏ xứ xa quê
Đã rất lâu nay muốn trở về
Nhớ chiếc xuồng đưa ngày mẹ tiễn
Nhớ con đò đứng mãi triền đê

Nhìn theo vóc dáng người con trẻ
Bóng ngã theo dòng giữa nắng trưa
Nhớ gốc rạ hàng tre ngõ xóm
Nhớ làn khói phủ mái nhà xưa

Bận ấy năm rời xa xứ sở
Đời phiêu bạc chẳng biết về đâu
Đếm thời gian chỉ là vô vọng
Ngoảnh mặt lại tóc đã hai màu

Đứng giữa nền xưa dòng lệ chảy
Bàn thờ cha mẹ khói vàng bay
Căn nhà trơ trọi không gian trống
Tiếng võng ai đưa nhớ những ngày

Tiếng mẹ à ơi đọng nghĩa đầy
Hành trang gói trọn với niềm cay
Mang hồn quê gánh đời rong ruổi
Rồi giật mình thân đã hóa gầy

Mấy chục năm đời lang bạt gió
Chuyền đò ngược vạn dặm gian truân
Tiếng quê hương vọng qua dòng chảy
Ủ ấm lòng con giọt sữa ngần

Nhìn nấm mộ hàng cây liễu rủ
Người nằm đó dứt bỏ phù du
Thời gian phủ lớp vàng cây cỏ
Sương khói loãng bay giữa mịt mù
                            28.11.2018
                        Thơ:  Giang Hoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét