Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2019
DƯ ÂM
Hạ về khép nép bên ô cửa
Tà áo xưa bay lạc khuất đường
Tôi giấu tình tôi sau nép áo
Môi gầy phút chốc mọng đầy trăng
Phượng hồng ngày ấy nhiều xao xuyến
Chất chứa trong tim ký ức xưa
Một nửa hồn kia nghiêng bóng hạ
Nửa vầng trăng mộng tím song thưa
Nép áo phong sương vàng lạc lối
Viết đầy ký ức thuở hồn nhiên
Thư xưa nét bút còn in đậm
Vết bụi thời gian dấu ngả nghiêng
Tôi về cố níu thời gian lại
Đọng chút dư âm tuổi hạ buồn
Lối cũ sân trường ve vẫn hát
Trời chiều phố Nội nắng thầm vương
Giây phút trong tôi chợt thẫn thờ
Níu chân bóng dáng cô thôn nữ
Ôi hình cũ ấy tỉnh hay mơ
Có lẽ người xưa qua trí nhớ
Cô gái đưa đò trầm mái đẩy
Khua theo sóng vỗ mắt xa đưa
Sương giăng phủ lối con sông khóc
Nhớ buổi ly tan trời đổ mưa
Từ độ ấy tin âm bặt tiếng
Tạo hằn vết cắt ở trong tim
Lãng quên ngày tháng mong chờ ấy
Bỗng chợt khơi về ký ức êm ..
27.04.2019
Thơ: Giang Hoa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét