Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019










MƯA XỨ HUẾ 

Ừ răng lạ mưa chi mà dai dẳng 
Sông sụt sùi .. Tủi phận khóc ngậm ngùi 
Nhìn bên tê răng nghèn nghẹn khôn nguôi
Nghe ray rức lá rơi chiều nghiêng ngả 

Xao mái đẩy con đò thương chi lạ
Đậu mé sông chừ nấn ná thì thầm 
Nì anh ơi! .. Khỏe tay đẩy mái dầm
Mưa cứ đổ lâm thâm lùa đi miết 

Ừ rỉ rả mưa chi mà da diết 
Thúi ruột gan ngã nghiệt quá đi thôi
Đợi con đò mà răng đã đi rồi 
Đứng dõi miết bồi hồi chi lạ hỉ!

Ngó ngoài tê non nỉ ai gọi đò
O lúng túng .. Nhìn O quay chèo lại
Ửng hồng má tay O nghiêng ngả mái 
Nhớ thuở xưa ai ngại ngùng đứng chờ 

Cũng chỗ ni con đò tựa lưng bờ 
Sương mai xuống thẫn thờ cơn mưa đổ
Sông Hương gợn nghe cả con sóng vỗ
Nhớ người ta nhớ Huế thuở xa xưa 

Mà răng lạ hồn xưa nghe lạ lắm 
Da diết buồn mưa chạm tận đáy lòng 
Huế đơn thuần mộc mạc tựa dòng sông 
Khôn sóng dậy cũng khôn lao xao dạ

Mược người ta có lạ lắm chi mô
Trở lại Huế lần ni O khôn khác 
Áo dài tím nón lá chân guốc mộc
Nghe phảng phất lời nhạc mang sắc phượng 

Ký ức về .. Ừ răng ngượng lạ chưa 
Qua nhà Mạ O thưa nghe mát dạ 
Dễ thương rứa hồn ni đà nghiêng ngả
Nì tôi thương .. O giả lả .. Chi mô ..
                         15.06.2019
                     Thơ: Giang Hoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét