LỜI BÌNH:
Cùng với Nhà thơ Giang Hoa.qua bài " DÒNG SÔNG MẸ".
DÒNG SÔNG MẸ
Là một hồi ức của tác giả nhà thơ Giang Hoa Bích Yến Nguyễn.Nội dung ghi lại nỗi xót xa thương quê hương nhớ gia đình cha mẹ mà trong cuộc sống mưu sinh người con gái phải ly hương xa rời đất tổ để ngày trở về cha mẹ đã hóa ra người thiên cổ. Bài thơ rất hay được tác giả viết theo thể thơ 7 chữ.
DÒNG SÔNG MẸ.
Nhớ năm xưa bỏ xứ xa quê
Đã rất lâu nay muốn trở về
Nhớ chiếc xuồng đưa ngày mẹ tiễn
Nhớ con đò đứng chống triền đê
Nhìn theo vóc dáng người con trẻ
Bóng ngã theo dòng giữa nắng trưa
Nhớ gốc rạ hàng tre xóm cũ
Nhớ làn khói phủ mái nhà xưa
Tận ấy năm rời xa xứ sở
Đời phiêu bạc chẳng biết về đâu
Đếm thời gian qua từng mắt lệ
Ngoảnh mặt lại tóc đã hai màu
Đứng giữa nền xưa tường gạch úa
Bàn thờ cha mẹ khói vàng bay
Căn nhà trơ trọi không gian trống
Chiếc võng đong đưa nhớ những ngày
Tiếng mẹ ầu ơ ... đọng nghĩa đầy
Hành trang gói trọn với niềm cay
Mang hồn quê gánh đời rong ruổi
Rồi giật mình thân đã hóa gầy
Mấy chục năm dạn dày sương gió
Chuyến đò ngược một thuở gian truân
Tiếng quê hương vọng qua dòng chảy
Ủ ấm lòng con giọt sữa ngần
Nhìn nấm mộ hàng cây liễu rủ
Người nằm đó dứt bỏ phù du
Thời gian phủ lớp vàng cây cỏ
Sương khói loãng bay giữa mịt mù
-----------------
Hôm ấy một buổi sáng trời ảm đạm , mây u buồn giăng khắp nẻo ,một chiếc xuồng nhỏ chở theo người con gái tuổi mộng trăng tròn ,lìa khỏi làng quê xa rời vùng kỉ niệm. Bên triền đê có cụ bà tóc bạc hoa râm đứng tiễn con đi miền xứ lạ và khi con Đò đã rời bờ ,người đi kẻ ở còn vẫy tay chào nhau giã biệt, cũng lúc những giọt lệ đang rơi từ trong ánh mắt thân thương của người hiền mẫu.
Tác giả kể:
Nhớ năm xưa bỏ xứ xa quê.
Đã rất lâu nay muốn trở về.
Nhớ chiếc xuồng đưa ngày mẹ tiễn.
Nhớ con đò đứng chống triền đê.
Nắng đổ....mặt trời lên cao, người xa dần khuất nẻo..Bà mẹ hiền vẫn đứng đó thẫn thờ buồn ngơ ngẩn ,mắt dõi về phía chân trời .Cánh đồng làng lúc nầy mới vừa xong mùa gặt, gốc rạ còn đứng trơ vơ.Từ các ngôi nhà nhỏ ở ven triền ai thổi cơm mà khói quyện phủ lũy tre làng...tất cả.hình ảnh xưa vẫn hiện rõ trong đầu của người con viễn xứ. Nhà thơ nói:
Nhìn theo vóc dáng người con trẻ.
Bóng ngã theo dòng giữa nắng trưa.
Nhớ gốc rạ làng tre xóm cũ.
Nhớ làn khói phủ mái nhà xưa.
Ngày đứa con ra đi khi tuổi mộng vừa tròn, mái tóc mượt đen nay đã nhuộm màu sương gió...bao năm dài ly hương biệt xứ phiêu bạt mưu sinh.,người con gái bạc phước nghèo khổ này phải chịu nhiều gian truân , với cảnh chiều mưa nắng sớm , nàng quyết đem đời mình xây đắp tương lai, chỉ mong nên danh phận ,mặc cho lòng phải ngàn thương vạn nhớ..Nhớ quê hương , thương bố mẹ , cảm luyến tình làng ...Nhớ nhớ. thương thương đến rơi... nước mắt. !.
Giang Hoa tâm sự:
Tận ấy năm rời xa xứ sở.
Đời phiêu bạt chẳng biết về đâu.
Đếm thời gian qua từng mắt lệ.
Ngoảnh mặt lại tóc đã hai màu.
Nay ước mơ thành tựu, người con gái quay về chốn cũ, thăm viếng làng xưa, sum vầy cha mẹ , gặp lại kẻ thân thương...nghĩa đáp ân đền .nhưng than ôi.!....." Nương dâu thành biển cả"" Cảnh thương hải tang điền vô cùng đớn đau chua xót. Mẹ cha không còn nữa cả hai đều quá vãng. Đứng ở ngõ đường nàng thở dài chán nản, lòng buồn vô hạn ...không thấy cảnh cha chờ mẹ đợi của ngày nào.Trong bơ vơ quạnh vắng, dưới mái nhà xưa...trên bàn thờ nghi ngút khói nhang, hai bức ảnh của bố và mẹ đang lặng im ngồi đó nhìn nàng với ánh mắt thẳm sâu thương yêu vô bờ bến.
Chiếc võng đong đưa của thuở nào bố mẹ hát ru dỗ con vào giấc ngủ vẫn còn đây đã làm cho lòng con tan nát, nghe như tim mình nghẹn ngào nghẹt thở...
Nàng nói:
Đứng giữa nền xưa tường gạch úa.
Bàn thờ cha mẹ khói vàng bay.
Căn nhà trơ trọi không gian trống
Chiếc võng đong đưa nhớ những ngày.
Hôm con đi, mẹ tiễn đưa bằng nước mắt, bằng những câu nói dặn dò con mãi nhớ và luôn ấp ôm trong lòng những hành trang quý báu mẹ tặng, tuy xót xa mà đậm ấm sâu nồng.Nàng mang theo cả hồn quê và tình thiêng liêng phụ tử suốt trong cuộc đời rong ruổi của mình.Nàng bỗng chợt giật mình khi buổi chiều tà đang xế bóng và nhìn lại tấm thân nhỏ bé đã hóa gầy rồi chép miệng lẩm bẩm: Mình cũng già rồi !
Tiếng mẹ ầu ơ .. đọng nghĩa đầy.
Hành trang gói trọn với niêm cay.
Mang hồn quê gánh đời rong ruổi.
Rồi giật mình thân đã hóa gầy..
Chuyến đò định mệnh ngày đó đã đưa nàng đến nhiều bến gian truân đầy khổ lụy.Nàng luôn hoài vọng cố hương , nặng tình xứ sở.Bởi vì ở đây có những dòng sông, bến nước ,con đò, ruộng đồng bát ngát.Quê hương là chùm khế ngọt. ...là cội nguồn có bầu sữa mẹ..... Có tiếng hát ầu ơ của người từ mẫu.
Mấy chục năm dạn dày sương gió.
Chuyến đò ngược một thuở gian truân.
Tiếng quê hương vọng qua dòng chảy.
Ủ ấm lòng con giọt sữa ngần.
Buổi chiều ngồi bên mộ song thân, giai nhân mắt đầm lệ chảy....Gió vẫy lay cành liễu rủ rì rào...như tiếng nói ngọt ngào cha mẹ.cô thôn nữ đã khóc thật nhiêu...khóc thương vì nuối tiếc, nhưng trong làn gió thoảng như có tiêng vỗ về của mẹ "" con ơi.....đừng rớt lệ...vì thân người là tứ đại...bởi vô thường ...ai cũng phải về cùng cát bụi ,và thời gian sẽ phủ vàng cây cỏ...Sương khói....loãng bay giữa cõi mịt mù.!....""
Nhìn nắm mộ hàng cây liễu rủ.
Người nằm đó dứt mộng phù du.
Thời gian phủ lấy vàng cây cỏ.
Sương khói loãng bay giữa mịt mù.
Phạm Văn Niêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét