ĐÊM VẮNG VẺ
Ngó cảnh trời khuya đã lịm dần
Hiên ngoài lặng lẽ tiếng rời chân
Nhìn ra cạnh ngõ giàn thiên lý
Ngoảnh lại triền non những vết lằn
Rực rỡ trăng vàng loang cả núi
Ngơ ngàng phượng đỏ rớt đầy sân
Dòm qua kẽ vách sao mà lạ
Có phải người xưa vẫn ngại ngần
18.03.2019
Thơ: Giang Hoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét