Em ngồi đây không biết tự bao giờ
Bên cửa sổ một mình khơi nỗi nhớ
Lá cuối thu gió vờn trong se lạnh
Trước mặt em con đường cũ bơ vơ
Hàng ghế công viên hoang vắng hững hờ
Đôi dép lê cũng không còn thơ mộng
In bước chân chúng mình trong hoài vọng
Cũng xa rời lời hứa hẹn một thời...
Thời gian mòn giết chết thuở xanh tươi
Anh ra đi, thuyền trôi vào bến khác
Em gom lại những tờ thư khoảnh khắc
Mực đã nhòe ghi lại chuyện chúng mình
Để sang thuyền bước tiếp bước chông chênh...
Sóng gió...
. . ... Với con đường ngày xưa in bóng...
Đã vắng anh! ... Trời trút mưa rát bỏng
Mưa vô tình xóa dấu vết một thời
Mưa phũ phàng... kỷ niệm cũng cuốn trôi...
Hi vọng cuối... Anh đã đi xa rồi !!!...
10/6/2016
Thơ: Giang Hoa-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét