Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017
NẮNG VỠ ...
Chờ khi nắng vỡ hồn du mộng
Gió như lùa dạ bỗng giật mình
Mây choàng sắc nhớ lung linh
Mà duyên cuồn cuộn thu tình ngẩn ngơ
Chiều ni đứng bên bờ sông lạnh
Chiếc thuyền trôi dạt ánh trên dòng
Hồn xưa gợn sóng mênh mông
Bao niềm gợi nhớ giăng lòng vì ai
Nhè nhẹ bước bao ngày sương úa
Vầng mây đan ánh lụa se mành
Thi nhân vướng mộng yến oanh
Đắng lòng vệt nắng mỏng manh chiều tà
Vầng dương tắt la đà bóng liễu
Bên hồ gương gió giễu hoang vu
Thềm rơi những vạt sương mù
Nghe thu nức nở lời ru phiến sầu
Nhìn qua cửa hồn đau vụn vỡ
Mải mê tìm một ký ức xưa
Xa xăm vẳng lại chuông chùa
Lạnh buông tiếng vọng gió lùa qua song,
07.01.2017
Thơ: Giang Hoa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét