Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017









CON ĐƯỜNG XƯA 

Em về qua lối nhỏ
Trời sập tối dưới đồi
Con đường sao quạnh quá
Sầu buông lệ thắm ôi !

Hồn em vương sắc lá
Ủ rũ bóng hình xưa
Tìm về nơi lối cũ
Chỉ có sắc hoa mưa

Dáng nhỏ gầy theo gió
Hòa vào bóng chị hằng
Dịu nồng hương sắc thắm
Long lanh tựa sóng trăng

Dòng sông xưa óng ả
Thôn Vĩ dạ hoang buồn 
Em nhặt hương hoa cũ
Nâng sợi gió run run

Em tìm về quá khứ
Lạc giữa tứ thơ say
Sương khói mờ ảo ảnh
Tâm sầu ai có hay

Một miền thu trầm lắng
Một nửa hồn chơi vơi
Gục khóc dưới chân đồi
Sao lòng hoang dại quá

Đã mấy mùa trăng nhỉ !
Sao dòng lệ chẳng vơi
Cho hồn nghèn nghẹn nhớ
Gió vẫn lộng sầu rơi .,,
                20.08.2017
          Thơ: Giang Hoa

**********

HỌA:
Diệu Hương

CON ĐƯỜNG XƯA
--------
Qua khu vườn lối nhỏ
Nằm ngay dưới chân đồi
Nhìn hàng cây xanh quá
Bát ngát  cả vùng ôi

Xanh xanh rì sắc lá
Bỗng gió xào xạc đưa
Như tìm về chốn cũ
Lá vàng vừa rụng thưa

Vẫn cây vườn năm đó
Cho quả ngọt bóng măng
Thơm bùi cay nồng thắm
Đặc sản núi rừng chăng

Bên suối vàng óng ả
Róc rách nước vui buồn
Như thì thầm chuyện cũ
Sợ sỏi đá bỗng run

Xa quê nơi tứ xứ
Nghĩ lại những đắm say
Hồn sương khơi ảo ảnh
Theo dòng cuốn gió bay

Đã bao giờ thôi nghĩ
Để dòng lệ  đừng rơi
Cho lòng an vui với
Gió mãi lộng sầu lơi
Thơ: Hương Diệu

***********

HỌA:
Nguyễn Chiến

….ĐÊM MỘNG ..

Ai về qua vỹ dạ 
Như vừa lạ vừa quen 
Chập choạng tối lên đèn 
Bóng hình len trong ngõ 

Trăng buông dòng sáng tỏ 
Như gợi rõ tình xưa 
Lối cũ ấy như vừa 
Nhìn hoa mua gợi nhớ 

Để hồn ai trăn trở 
Kỷ niệm lỡ ùa về 
Lòng tê tái đê mê 
Nhớ triền đê hẹn ước 

Nhưng giờ đâu có được 
Bởi khi trước nguyện thề 
Giờ ảo não ê chề 
Kéo lê thê lặng lẽ 

Rời đôi tay hơi khẽ 
Tạm biệt nhẹ buồn rơi 
Tâm ngậm tủi chơi vơi 
Cõi lòng nơi khoảng trống 

Thôi gửi vào cõi mộng 
Để rộng nghĩa đôi đường 
Dù cách trở vấn vương 
Đêm  canh trường rơi lệ
Thơ: Nguyễn Chiến

**********

HỌA:
Bảo Bình

Con đường xưa lối nhỏ
Nay cây cỏ mọc đầy
Ai đã từng qua đây 
Một chiều mưa thuở ấy

Trời bãng lãng bóng mây
Sương rơi thấm vai gầy
Bàn tay ai đặt khẽ
Lòng ai như ấm ngay 

Hôm nay qua chốn này 
Chieuf chỉ thấy mưa bay 
Bóng người đâu chẳng thấy
Mắt ai bỗng cay cay

Đường xưa về lối nhỏ
Người ơi nhớ chốn đây
Thơ: Bảo Bình

**********

HỌA:
Dem Bau Troi

CÔ ĐƠN MÌNH EM

Cái bóng gầy bé nhỏ
Biếng bước xác không hồn
Bóng chiều giường nhám tối
Lối nhỏ ngày xưa ôi....!

Hoàng hôn vương giọt tím
Lẩn khuất mối tình xưa
Nay tìm về nơi ngõ
Mắt hoen sầu hạt mưa...!

Bao năm về nơi đó
Lững thững dài bóng đêm
Mối tình xưa êm đềm
Giờ vàng trăng ngập lá...!

Dòng hương trôi êm ả
Bến ngự giờ anh đâu
Trường tiền xưa trên cầu
Tựa vai anh thủ thỉ....

Nay tìm về quá khứ
Tim nhói người về thăm
Mộng nguyệt trăng đêm rằm
Thu bao năm tình cũ...?

Một nỗi buồn nhắn nhủ
Một mảnh đời chênh vênh
Một khóe mắt nhạt nhòa
Anh ơi em nhớ quá...?

Ôi bao mùa ly tán
Em công việc trời xa
Anh ở nhà chẳng đợi
Lối nhỏ nay ướt nhòa....
Thơ:  Bautroidem

***********

HỌA :
Tôn Tuấn

LỘNG GIÓ
**************

Lối xưa về nho nhỏ ,
Bóng tối phủ chân đồi .
Niệm nao tràn nhanh quá ,
Lệ buồn nhung nhớ ôi !

Vầng trăng tô cành lá ,
Nhuộm cả dáng người xưa !
Về đây vườn đã cũ ,
Chiều nắng giờ đổ mưa !

Đường về ào ào gió ,
Dáng gầy dưới ánh hằng .
Ruộng vườn xanh xanh thắm ,
Làn sóng xanh vờn trăng !

Con sông càng xối xả ,
Vĩ Dạ càng u buồn ,
Phảng phất hương ngày cũ ,
Hoa trước gió chao run !

Ký ức đầy mọi thứ ,
Tựa lời thơ đắm say !
Nơi màn đêm diễm ảnh ,
Mà rầu lòng ai hay ?

Đầu Thu càng trống vắng ,
Mảnh trăng đời chơi vơi ...
Nức nở phía cuối đồi ,
Một mình thương mình quá !

Hạ qua thu đấy nhỉ ,
Trăng và lệ nào vơi ... !
Nghẹn ngào gom niềm nhớ ,
Lộng gió , sầu lệ rơi  ! ! !
Thơ: Tuấn Tôn

**********

HỌA:
Hung Do

LỐI CŨ ĐÂU NHÒA

Con đướng xưa em đi
Vẫn còn bóng cây si
Sau mỗi chiều lộng gió 
Lá rớt phủ xanh rì

Tôi về thãm thôn Vĩ
Nhớ câu Thơ Hàn thi
Hàng cau và Nẵng mới 
Lệ ai nhoà ướt my

Cảm xúc người ở lại
Luôn nhớ bóng người đi
Thuyền ai chở trãng bán
Tuổi em chớm dậy thì

Con đường xưa còn đó 
Bồng bềnh mái tóc thề
Tôi bỗng thành ngơ ngẩn
Khi vãng bóng con đò

Ký ức xưa quanh quẩn
Như chìm vào trong mơ 
Mặt nước buồn ngơ ngẩn 
Cho đơn cảnh mong chờ

Dấu chân ai đi về
Thành lối mòn dang dở
Nãm tháng đâu có nhoà 
Lời hẹn thề nức nở
Thơ: Hung Do

**********

HỌA:
Nguyễn Quê

***XÓM NHỎ VEN ĐỒI***

Ai có về xóm nhỏ
Nép khuất dưới sườn đồi
Dậu bụt bên đường đỏ
Sắc thắm đẹp lắm ôi!

Núi xanh bỡi màu lá 
Còn nguyên vẹn thuở xưa
Hay thời gian vội vã
Thay đổi theo nắng mưa

Mây có còn với gió 
Làm e thẹn bóng hằng 
Em có còn đến đó
Làm duyên với sông trăng

Sóng xanh còn lơi lã
Đùa bãi “ghềnh ráng” buồn
Mưa còn bay hối hả
Đến mộ “Hàn” rơi tuông

Ta một đời viễn khứ
Lạc bước giả vờ say
Kẻ nào người tâm sự
Quê nhà ai có hay

Nửa hồn rơi lẵng lặng
Ở xóm nhỏ ven đồi
Nửa tim nơi xa vắng
Xót cuộc đời nổi trôi

Bốn mấy năm rồi nhỉ! 
Nhớ quá chưa lúc vơi
Nỗi buồn luôn âm ỉ
Thành giọt lệ ngược rơi
20-8-17 Nguyễn Quê

**********

HỌA;
Nguyễn Tuấn 

 MÃI YÊU
Nằm trên căn gác nhỏ
Nhìn xuống dưới triền đồi
Chợt thấy em qua ngõ
Nghe dạt dào trong tôi

Áo em xanh màu lá
Vẫn đẹp như ngày xưa
Bỗng nghe lòng rộn rã
Nhớ những chiều trú mưa

Đứng chờ em trong gió
Khuất dạng bóng chị hằng
Mây ửng lên màu đỏ
Nhìn mưa chiều giăng giăng

Trời vào hạ oi ả
Mưa Vĩ Dạ đượm buồn
Con thuyên trôi thong thả
Lỏng tay chèo đang buông

Anh đi tìm ảo ảnh
Xiêu vẹo giữa cơn say
Nhìn em người thanh mảnh
Yêu thầm em có hay?

Trời vào thu sâu lắng
Tình nồng ấm chẳng vơi
Dẫu góc biển chân trời
Lòng vẫn luôn sâu nặng

Quen nhau bao lâu nhỉ?
Như nước chảy ra khơi
Luôn gìn câu chung thủy
Tình yêu chẳng hề vơi
Thơ:Nguyễn Tuấn 
 20/08/2017

**********

HỌA:
Dinh Ninh Nguyen

NHỚ NGƯỜI XƯA 
********************

Một khu vườn rất nhỏ 
Nằm ở tận lưng đồi 
Vì thiếu người chăm sóc 
Xác xơ hoa lá, ôi 

Thả hồn vào trong lá 
Sầu úa vọng tình xưa
Bao năm còn ấp ủ 
Như đợi từng cơn mưa 

Gởi tình theo ngàn gió 
Hòa quyện với sông trăng
Lòng luôn mong gởi gắm 
Lung linh cõi chị Hằng 

Vầng trăng soi óng ả 
Bỗng khơi lại nỗi buồn 
Uà về kỷ niệm cũ 
Tay nâng nhẹ môi run 

Nỗi lòng người viễn xứ 
Sầu dâng men rượu cay 
Khỏa lấp bao tháng ngày 
Người xưa nào đâu hay ...
***
Đang ngồi dưới bóng trăng 
Bỗng lệ chảy thành dòng
Kẻ ở còn luôn ngóng 
Người đi có mãi trông ?
Cho hồn nghèn nghẹn nhớ 
Để dạ mỏi mòn mong 
Thổn thức dồn hơi thở 
Tình ơi đã ngập lòng 
SG : 21/08/17
Thơ: Dinh Ninh Nguyen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét