Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018









GÁNH CHIỀU 

Vai gầy trĩu nặng gánh hàng rong 
Giữa chợ người qua cứ đảo vòng 
Tản mạn hôm chiều quay rẽ bước 
Tiêu điều xế buổi lặn là xong 
Mời ai chọn trả vài ba mớ 
Đợi kẻ vào mua chút nỗi lòng 
Lạnh lẽo thân còm sao khổ quá
Con đàn gạo bữa thiếu tiền đong
                        31.12.2018
                     Thơ: Giang Hoa

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2018





LỠ ĐÒ ..

Em về để lỡ chuyến đò ngang 
Vỹ Dạ ngoài sông đổ lá vàng 
Tím vỡ chân trời mong kẻ lại
Ngây nhìn lãng khách đảo thuyền sang 
Trời thu sắp mãn trăng mòn mỏi
Cảnh hạ vừa đi bóng ngỡ ngàng
Đẩy mái chèo qua bờ liễu mộng 
Nghe hò Huế ngọt trữ tình vang
                      27.10.2018
                 Thơ: Giang Hoa

__________

HỌA:
Nguyễn Tôn Tuấn

BỞI NGƯỠNG
-------------------------------
Con đò rẽ lái đổ bờ ngang ,
Vĩ Dạ bừng trăng toả ánh vàng !
Thuở trước Hàn mong Cầm vãng lại ,
Nay thời lãng khách đợi hồi sang !
Xưa tình níu giữ hồn khơi tỏ ,
Xửa ái giằng neo dạ ngỡ ngàng !
Bởi ngưỡng ai hò khua trái mộng ,
Dâng triều sóng vỗ dạt dào vang !
Thơ: Tôn Tuấn
__________

HỌA:
Su Huynh

TRỄ ĐÒ

Thăm chơi nhà bạn trễ đò ngang
Bến Ngự chiều nay ngập lá vàng
Trăng trỡ trong lòng vì nhớ bạn
Ngập ngừng suy nghĩ chuyến đò sang
Đêm nay trời lại ươm màu trở
Mai chắc mưa ngâu gió ngỡ ngàng
Tiếng hát Vân Lâu hò mái đẩy
Giọng O cất tiếng trổi nghe vang/-
Thơ: Su Huynh- 27.10.2018
__________

HỌA:
Đỗ Đình Hữu

HOẠ Y ĐỀ

lỡ hẹn ơi người phải bước ngang
Ngoài sông vỹ dạ nắng say vàng
Ai cười kẻ ngã nhìn tươi lại
Lệ đẫm môi tàn ngó thẳng sang
Tiết thẫm mây trời thay đổi lại
Mùa non suối lũ hỏi mơ màng
Tay chèo lái chẩy vào thơ mộng
Huế hỡi câu hò đổ vọng vang
Thơ: Đỗ Đình Hữu
__________

HỌA:
Diệu Hương

BẾN ĐÒ NGANG

Theo thuyền bỏ lại bến đò ngang
Thiếu nữ ngày xưa đã có chàng
Vỡ rạn duyên tình như trở lại 
Giăng tràn gió bão đã chìm sang
Thời gian tuổi hạ vào trăng tím
Khoảng chốc trời thu trổ lá vàng
Lặng lẽ ngồi khâu đời lỡ nặng
Muôn màu sắc khởi nghĩa tình mang
Thơ: Diệu Hương
___________

HỌA:
Cầu Bại Độc Cô

BẾN VẮNG

Đứng nhìn chiếc bách đã quay ngang
Sóng nước mênh mang ánh nắng vàng
Quạnh quẽ bến sông sầu vắng lặng
Ngẩn ngơ dõi bóng chiếc đò sang
Gió hiu hắt thổi lòng se lạnh
Thoảng đó thu qua nắng ngỡ ngàng
Xao động không gian theo tiếng gió...
Xa ngân văng vẳng giọng thơ vang
27/10/2018 - Thơ: Độc Cô Cầu Bại
___________

HỌA:
Đoàn Mạnh Hùng

ĐÒ NGANG

Trăng lên đỉnh núi bến đò ngang
Lặng lẽ con thuyền chở ánh vàng
Chỉ thấy âm thầm ai ngóng đợi
Mong người lỡ chuyến hồi xưa sang
Nhiều khi bỗng chợt bồi hồi nhớ
Thuở trước nhìn nhau mắt ngỡ ngàng
Nhã nhạc cung đình thôn Vĩ Dạ 
Câu hò điệu Huế nhịp ngân vang.
Thơ: Mạnh Hùng
___________

HỌA:
Vu Hai

RẼ LỐI..

Ta về chậm bước lỡ đò ngang 
Bến cũ còn đây vắng bóng nàng 
Giọt nắng vàng hanh sầu mắt nhớ 
Mây chiều tím thả lạc hồn hoang 
Sương sa buốt giá giăng đường xóm  
Gió thổi từng cơn lạnh ngõ làng 
Vỹ Dạ sông thơ lòng đắm mộng 
Câu hò xứ Huế dạ vương mang..! 
27.10.2018- Thơ : Vuhai
__________

CẢM TÁC:
Diem Phimanhdiem

VÔ ĐỀ

Đôi bờ sông nước đò ngang
Trăng vàng võ ấy thuyền sang đợi chờ
Mái chèo khẽ đẩy bơ vơ
Lắng nghe giọng Huế nặng thơ trữ tình 
Thơ: Diem Manh Phi
___________

HỌA:
Đăng Nhựt Nguyễn

ĐÒ LẠC CHUYẾN NGANG

Xứ mộng nàng về trở chuyến ngang
Vào thu lá rụng trải hanh vàng
Đông tàn chẳng thấy người quay lại
Hạ tiếp không màng kẻ ghé sang
Bỗng một hôm nào đau thiểu não
Đâu chừng bữa nọ xót ngơ ngàng
Thuyền neo bến cũ đâu ngày mộng
Vỹ Dạ sang dòng đỗ Phú Vang.
Thơ: Nguyễn Đăng Nhựt
___________

HỌA:
Lê Tuấn

LỠ ĐÒ

Ta về lỡ bước chuyến đò sang
Đứng lặng nhìn sông nước ngỡ ngàng
Rạng tím chân trời sầu dĩ vãng
Ngây nhìn góc bể nước mênh mang
Hoàng hôn lấp ló trăng vừa sáng
Khói nhuộm triền sông bóng đổ tràn
Thổn thức trong lòng vì nhớ bạn
Câu hò mái đẩy bổng âm vang
Thơ:  Lê Tuấn
__________

HỌA:
Chin Nguyen

SANG NGANG.

Em đi để kịp chuyến đò ngang, 
Sóng nước xôn xao trải nắng vàng .
Bến không một bóng còn mãi đợi,
Thuyền đầy lữ khách đảo thuyền sang.
Nhanh lên kẻ đợi trông vò võ, 
Chậm chút người đi ngóng ngỡ ngàng. 
Rẽ sóng lênh đênh dần khuất nẻo,
Câu hò mái đẩy khúc buồn vang.
Thơ: Nguyen Chin
__________

HỌA:
Mui Nguyen

BẾN XƯA

Vĩ Dạ đò chờ ,lỡ chuyến ngang
Rừng thưa thu nhuộm lá rơi vàng
Còn mong sao mãi người quay lại
Quẩn nhớ chi hoài bậu đã sang
Rơi rụng vầng trăng buồn tẻ ngõ
Bơ vơ bóng liễu quạnh hiu đàng
Đường chiều lặng bước phong sương lạnh
Bến cũ ...chuông chùa vọng tiếng vang.
27.10.2018- Nguyen Mui
__________

HỌA:
Nguyễn Sơn

VÔ ĐỀ

Bởi chậm con đò lỡ chuyến ngang 
Bờ sông bến đợi cỏ hoe vàng 
Người đi rẽ sóng không nhìn lại 
Kẻ đợi gom tình những ngóng sang 
Chẳng cấm sao mà duyên lẽ đoạn 
Nào ngăn lại phải nghĩa chia đàng 
Thầm mong ngược lối quay về hỏi 
Bậu nỡ lòng đi để tiếng than..
Thơ: Nguyễn Sơn
__________

HỌA:
Phạm Văn

TÌNH LỠ.

Những tưởng KIM - KIỀU trọn đá vàng.
Đâu ngờ vỡ mộng đứt tình sang.
Sông buồn nước lửng...hôm ngày cưới.
Biển hận thuyền trôi... lúc bỏ làng.
Nỗi tủi theo dòng ...đầm mắt liễu.
Niềm đau giọt nhỏ...ướt từng trang.
Thư còn khắc giữ bao lời đượm.
Kỷ niệm nồng say thiếp với chàng.
Thơ: Văn Niêm Phạm.28/9/2018.
_________

HỌA:
Tuyên Lê Minh

QUÊN BẾN ...

Thuở ấy sao người chợt rẽ ngang
Dòng Hương bỗng ngập lá rơi vàng
Trơ nhìn ngõ trúc không buồn đợi
 Đượm nghĩ con đò chẳng muốn sang
Thấy cảnh đông về mây lạc lõng
Tàn thu gió đổi nguyệt ngơ ngàng
Thân dồn đẩy mái quên bờ liễu
Huế ngọt câu hò trỗi buổi vang.
Thơ : Lê Minh Tuyên 
Ngày 27.10.2018.
__________

HỌA:
Dinh Thanh Lap

GÃY GÁNH..

Xuôi dòng chảy mãi bến cầu ngang
Ngã mạn thuyền trôi phải đá vàng
Bến đỗ mong chờ trưa trở lại
Neo bờ đợi ngóng buổi về sang 
Tìm Trăng bóng Liễu đang hoài mỏi
Bỏ Nguyệt hình Mai đến lỡ ngàng
Gãy gánh đò tan  từng trải mộng
Đau tình xót lạnh  cõi lòng vang
Thơ: Dinh Thanh Lap
__________

CẢM TÁC:
Hung Tien Vo

BẾN CHIỀU

Sông buồn nắng đổ bóng đò ngang
Mặt nước hắt hiu gợn sóng vàng
Trầm mặc bờ kia màu núi đợi
Quạnh quẽ bến này sắc chiều loang

Dòng trôi lơ lửng chân trời tím
Ánh sáng vây quanh vóc dáng nàng
Gió thổi sầu thương giờ chạng vạng
Sương mờ hư ảo chiếc thuyền sang
Thơ: Vo Tien Hung
__________

HỌA:
Nguyễn Tony

THUYỀN RỖNG

Kể nữa chi mà chuyện trái ngang,
Kìa xem cánh mỏng bụi hoa vàng.
Mai bừng hớn hở sương vờn lại,
Tối rụng tơi bời bão thổi sang.
Tiếc ngẩn ngày xưa vùng ruộng bãi,
Buồn ngơ cảnh cũ chốn chim ngàng.
Con thuyền rỗng đậu không buồm lái,
Mãi chẳng ai người tiếng gọi vang.
Thơ: Tony Nguyễn - NY, Oct 27, 2018
__________

HỌA:
Trần Khanh

HUẾ THƯƠNG 

Qua cầu xoải nhịp nối bờ ngang
Vẳng nỗi buồn thương lá ngập vàng 
Huyễn ảo trăng tàn ngơ ngẩn lại 
Mơ huyền khói nhạt thẫn thờ sang
Ngân đàn vĩ dạ chờ mong mỏi
Trỗi sáo huyền không giấc mộng ngàng
Ủ rũ con đò neo Huế đợi
Em về ngấn lệ khúc buồn vang.
Thơ: Trần Khanh
__________

HỌA:
Nguyễn Chiến

BẾN  ĐỢI 

Ai chèo trở lại bến bờ ngang 
Giữa biển buồm căng rụng nắng vàng 
Mái đẩy về sông nhìn bãi rạng 
Tay cầm chệch hướng đổ đò sang 
Mùa đông tuyết phủ mây vần vũ 
Cảnh mộng chiều buông gió ngỡ ngàng 
Những tháng người đi hoài kỷ niệm 
Cung tình thổn thức vẫn còn vang 
27.10.18. Thơ: Nguyễn Chiến
__________

HỌA:
Nguyễn Quê

----------- LỠ CUỘC ----------

Thả dọc chưa đành mãi bước ngang
Tình xưa khởi biệt lúc thu vàng
Sao đành hỡi! khách về đâu hẹn
Bỏ mặc ơi người ngóng đã sang
Lỡ nuốt lòng xa ngoài biển rộng
Hờn giam ý thả giữa non ngàn
Trông về cố quận hồn ngơ ngẩn
Để cuộc bi hành khúc trỗi vang
27-10-2018- Thơ: Nguyễn Quê
__________

HỌA:
Tiến Văn

THĂM BẾN ĐÒ NGANG 

Lâu rồi mới vãn bến sông ngang
Cảnh hạ chiều nay đổ nắng vàng
Chẳng biết nàng xưa quay trở lại
Nào hay  nghĩa cũ  lặn mò  sang
Dòng mơ vắng vẻ tình rung động
Lối mộng âm thầm gió thổi vang
Thắm đượm hồn thơ mùa lá mới
Vui say hạnh phúc ấy ngơ ngàng.
27/10/2018/ Thơ: Tiến Văn .
__________

HỌA:
Nguyễn Duy Luân

-----------<  NHỠ CHUYẾN ĐÒ   >---------

Ta đành phải đợi chuyến đò ngang
Thiên Mụ xôn xao  bến nắng   vàng
Lặng ngắm thuyền trôi con sóng rẽ
Vời nhìn én lượn , cánh cò sang
Thu tàn tạ biệt không mong mỏi
Gió bấc gieo mưa chẳng ngó ngàng
Mái Đẩy câu hò vang xứ mộng
Câu  chào  xứ Huế năng tình mang
Thơ: (luannguyen  27/10)
__________

HỌA:
AN Viên

ƯỚC HẸN

Mộng uớc cùng ai ở cuối làng 
Đông vừa chợt ghé chở mùa sang
Vầng dương vẫn tỏ khơi mầu lụa
Ánh nguyệt còn chưng nhuộm sắc vàng 
Ướm hỏi tình ơi mong nán lại 
Buông lời hẹn nhé bởi vì đang 
Hoa cau rụng trắng đương vào độ
Đợi lá trầu xanh ..thắm họ hàng .?
Thơ:  ĐVA 27/10/18
__________

HỌA:
Lê Ngọc

TÌNH LỠ

Nghĩa đượm ân nồng bỏ dứt ngang
Tình như thác đỗ vội thu vàng
Lòng luôn vọng ái dù mê mõi
Họ vẫn tình quên chẳng ngó ngàng
Vỗ cánh chim trời không trở lại
Mi tràn mắt lệ mãi chờ sang
Ngày nao ấp ủ mơ tình mộng
Cõi lặng trôi về biển nhớ vang ...
271018 - Thơ: Lê Ngọc
__________

HỌA:
Chu Thế Nghi

BỘI ƯỚC

Trách kẻ vô tâm vội rẽ ngang
Thờ ơ chẳng giữ những lời vàng
Gây bao nỗi nhớ mơ bờ mộng
Tạo lắm niềm mong ước nguyện sang
Lạnh.lẽo lòng ai tình khó vợi
Bơ vơ dạ những ý ngơ ngàng
Bao điều gió cuốn đi đâu hết
Để đến bây giờ mãi vẫn mang.
Thơ: Chu Thế Nghi
___________

HỌA:
Nguyễn Hữu Trí Trí

VỀ VỚI HUẾ 

Hôm rồi trở lại bến đò ngang
Vẫn cảnh chiều thu nắng nhuộm vàng
Vỹ Dạ êm đềm câu Mái Đẩy
Hương Trà bổng vút điệu Hò Khoan
Đàn chim nhả giọng từ bên nớ 
Lũ Vượn trèo leo ở phía ngàn
Bãi lặng sương tràn thêm tủi nhớ
O buồn dõi mắt đợi người sang !
Thơ: Nguyễn Hữu Trí Trí
__________

HỌA:
Nguyễn Hồng Tuấn

------------- TRÁI NGANG ------------

Lỡ mối duyên hồng đã trái ngang
Thuyền đi bến đổ lá thu vàng
Ngàn năm đợi thiếp tình mang chở
Phượng vĩ trông chàng lữ khách sang
Gối mộng tương sầu tim nhức nhối
Niềm mơ giá lạnh dạ ngơ ngàng
Câu hò buổi ấy còn đâu nữa
Nỗi nhớ hai đầu tiếng nhạc vang. 
28/10/2018
Bút danh
Lữ khách Phong Trần
__________

HỌA:
Nguyễn Tuấn

HUẾ MỘNG MƠ

Để lỡ duyên tình bậu ghé ngang
Mùa thu lá rụng ngỡ mai vàng
Cà phê buổi sáng trầm ngâm đợi
Rượu đế khuya buồn ngữa cổ than
Vỹ dạ đông người đi thấy mỏi
Kinh thành rộn rã lắm người sang
Thần kinh nổi tiếng đầy hoa mộng
Huế nặng ân tình vẫn vẻ vang
Thơ: Nguyễn Tuấn 28/10/2018
__________

HỌA:
Quách Mạnh Từ

SƠN CƯỚC !

Trở lại khu rừng đã cắt ngang 
Vườn hoa nở rộ sắc tươi vàng 
Bầy ong ngưỡng mật thường lui  tới
Lũ bướm ưa mầu lại rủ sang 
Ngắm cảnh chiều thu lòng rộn rã 
Nhìn xem bóng  tỏa  dạ mơ màng 
Con đường trải giữa vùng sơn cước 
Gióng giả chuông chùa rộn rã vang !
Thơ:  TMQ 27/10/2018
__________

HỌA:
Tan Nguyen

--------------ANH VỀ------------

Trở gót quay về bậu rẽ ngang 
Tàn thu giọt nắng đổ rơi vàng 
Hồng nhan nhớ bạn mơ buồn hỏi 
Lãng tử say tình ước mộng sang 
Bến  cũ  bây  giờ  thưa  kẻ  đợi
Đò xưa thuở nọ khách muôn ngàn 
Từ  xa  vẵng  vọng  câu  hò  Huế 
Vỹ Dạ âm trầm tiếng bổng vang
Thơ: TN pm. 29/10/18.
___________

HỌA:
Vũ Tân Thịnh 

KHÉP LẠI MỘT CUỘC TÌNH 

Hạnh phúc sao người phủi rẽ ngang
Trời thu cũng hận rớt mây vàng 
Mờ sương ngõ vắng còn ai lại 
Lặng gió đêm tàn lãng kẻ sang
Lễ đặt là trai thời mở lối 
Đời xô phận gái phải theo hàng 
Ta mình lỡ bước đường hai ngả
Khép lại duyên tình ngãi dở dang 
Thơ: Vũ Tân Thịnh
__________

HỌA: 2
Diệu Hương

LỠ LÀNG

Thôi rồi đã lỡ chuyến đò sang
Bữa đó phù sa đổi ngã vàng
Giữa đoạn sông dài tuôn nước chảy
Ngay đầu tận biển đổ chiều mang 
Trời buông hạ mãn bên đằng đó
Đất nức bờ nghiêng ở phía đàng 
Nhớ lại ngày xua trăng lồng lộng
Đem đàn gảy khúc cất lời vang 
Thơ: Diệu Hương
__________

HỌA:
Phuong Hoai Nam

---   BẾN  ĐÒ   ĐƯA    ---  :  

Đến bến chờ đò lỡ chuyến ngang 
Xuôi về Vỹ dạ nắng hanh vàng 
Hàng cau rợp bóng trăng nghiêng mảng 
Đã tới nơi này cảm nhớ mang 
Núi ngự chim bay về chạng vạng 
Nam giao đỉnh dốc đợi bên đàng 
Câu hò vọng lại âm lai láng 
Giọng hát xa đưa tỏa tiếng vang  ... !. 
(   ---  Phuong Hoai Nam  ---  27/10/2018  ---     ).
___________





Yến chân thành cám ơn anh rất nhiều đã dành thời gian chấp cánh cho lời bài thơ NGÀY MAI ANH ĐI,  Thơ: Giang Hoa - Nguyễn Bích Yến - Nhạc sĩ Trịnh Thạnh , 

NGÀY MAI ANH ĐI

Ngày mai này có người phải ra đi
Nỗi nhớ dâng ngập đầy 
Biết bao giờ trở lại đây 
Nơi phố vắng đã lên đèn 
Tiếng nhạc buồn đến tái tê 
2
Ngày mai anh đi phố vắng có kẻ mong chờ 
Gió sương phủ mịt mờ 
Đường vắng dài lê thê
Trời buồn mưa đổ trắng cơn mê
3
Rồi ngày mai anh đi ngày tháng trôi hững hờ 
Tóc thề mãi bay trên vai 
Lá úa bâng khuâng lối hẹn hò 
Xói vào một nỗi lo 
4
Ngày mai anh đi thời gian mặc niệm buồn 
Gọi khẽ thầm tên anh 
Thu vàng tơi tả rụng 
Để hồn dâng lên cao 
Mắt lệ ướt thẫn thờ 
5
Nỗi buồn khe khẽ rơi 
Ngập đầy xác lá rồi
Chiều buồn kéo lê thê
Bước chân thu ngập ngừng 
Nghe trời dậy hồn ngập tương tư 
Lời ru ai miệt mài 
6
Làn gió thổi lên cao 
Chân bước khập khễnh qua lối buồn 
Tiếng nhạc gợi về nỗi nhớ vương đầy xác lá 
Giữa trời thu vàng cỏ lối mịt mờ ..
Thơ: Giang Hoa - Bích Yến Nguyễn 


Thứ Năm, 20 tháng 12, 2018






NOEL BUỒN ..

Giữa tuyết đông đêm lễ Thánh đường 
Xưa tay cầm dạo dưới yêu thương
Qua làn tuyết mỏng hoàng hôn xuống
Thắm cả nỗi lòng buốt trắng sương

Ngước mặt cầu ân trước thánh đường 
Đôi mình khấn nguyện bên chân chúa 
Sẽ cùng dù cách trở trùng phương 
Mượn gió quyện về nơi Cố quận

Buồn quá! chuông ngân chiều viễn xứ 
Dại khờ dõi bóng của người xưa
Muôn trùng hun hút qua ngàn lối
Bài thánh ca vang vọng tiếng vừa

Bao trùm vỡ vụn không gian lạnh 
Đổ xuống nơi lòng một nốt đau 
Thổn thức buồn vương vàng kỷ niệm
Trước đêm lễ thánh nguyện lời cầu 

Mang nỗi tình đưa vào quá khứ 
Nhốt buồn cất giấu tận niềm sâu
Đem ngày vui dệt trăng vào lối
Sưởi ấm mùa đông bớt lạnh sầu 

Tiếng cô đọng không gian tĩnh mịch
Rưng mắt trào hoen tím cõi lòng 
Chúa bỏ hình hài sinh linh lại 
Chảy dòng suối lệ cuộn vào trong
                       22.12.2018
                   Thơ: Giang Hoa

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2018




LỜI BÌNH:
Cùng với Nhà thơ Giang Hoa.qua bài " DÒNG SÔNG MẸ".

DÒNG SÔNG MẸ

Là một hồi ức của tác giả nhà thơ Giang Hoa Bích Yến Nguyễn.Nội dung ghi lại nỗi xót xa thương quê hương nhớ gia đình cha mẹ mà trong cuộc sống mưu sinh người con gái phải ly hương xa rời đất tổ để ngày trở về cha mẹ đã hóa ra người thiên cổ. Bài thơ rất hay được tác giả viết theo thể thơ 7 chữ.

DÒNG SÔNG MẸ.

Nhớ năm xưa bỏ xứ xa quê
Đã rất lâu nay muốn trở về
Nhớ chiếc xuồng đưa ngày mẹ tiễn 
Nhớ con đò đứng chống triền đê

Nhìn theo vóc dáng người con trẻ
Bóng ngã theo dòng giữa nắng trưa
Nhớ gốc rạ hàng tre xóm cũ
Nhớ làn khói phủ mái nhà xưa 

Tận ấy năm rời xa xứ sở
Đời phiêu bạc chẳng biết về đâu 
Đếm thời gian qua từng mắt lệ
Ngoảnh mặt lại tóc đã hai màu

Đứng giữa nền xưa tường gạch úa 
Bàn thờ cha mẹ khói vàng bay
Căn nhà trơ trọi không gian trống
Chiếc võng đong đưa nhớ những ngày 

Tiếng mẹ ầu ơ ... đọng nghĩa đầy 
Hành trang gói trọn với niềm cay 
Mang hồn quê gánh đời rong ruổi
Rồi giật mình thân đã hóa gầy 

Mấy chục năm dạn dày sương gió 
Chuyến đò ngược một thuở gian truân 
Tiếng quê hương vọng qua dòng chảy
Ủ ấm lòng con giọt sữa ngần 

Nhìn nấm mộ hàng cây liễu rủ
Người nằm đó dứt bỏ phù du 
Thời gian phủ lớp vàng cây cỏ
Sương khói loãng bay giữa mịt mù

-----------------


Hôm ấy một buổi sáng trời ảm đạm , mây u buồn giăng khắp nẻo ,một chiếc xuồng nhỏ chở theo người con gái tuổi mộng trăng tròn ,lìa khỏi làng quê xa rời vùng kỉ niệm. Bên triền đê có cụ bà tóc bạc hoa râm đứng tiễn con đi miền xứ lạ và khi con Đò đã rời bờ ,người đi kẻ ở còn vẫy tay chào nhau giã biệt, cũng lúc những giọt lệ đang rơi từ trong ánh mắt thân thương của người hiền mẫu.
Tác giả kể:

Nhớ năm xưa bỏ xứ xa quê.
Đã rất lâu nay muốn trở về.
Nhớ chiếc xuồng đưa ngày mẹ tiễn.
Nhớ con đò đứng chống triền đê.

Nắng đổ....mặt trời lên cao, người xa dần khuất nẻo..Bà mẹ hiền vẫn đứng đó thẫn thờ buồn ngơ ngẩn ,mắt dõi về phía chân trời .Cánh đồng làng lúc nầy mới vừa xong mùa gặt, gốc rạ còn đứng trơ vơ.Từ các ngôi nhà nhỏ ở ven triền ai thổi cơm mà khói quyện phủ lũy tre làng...tất cả.hình ảnh xưa vẫn hiện rõ trong đầu của người con viễn xứ. Nhà thơ nói:

Nhìn theo vóc dáng người con trẻ.
Bóng ngã theo dòng giữa nắng trưa.
Nhớ gốc rạ làng tre xóm cũ.
Nhớ làn khói phủ mái nhà xưa.

Ngày đứa con ra đi khi tuổi mộng vừa tròn, mái tóc mượt đen nay đã nhuộm màu sương gió...bao năm dài ly hương biệt xứ phiêu bạt mưu sinh.,người con gái bạc phước nghèo khổ này phải chịu nhiều gian truân , với cảnh chiều mưa nắng sớm , nàng quyết đem đời mình xây đắp tương lai, chỉ mong nên danh phận ,mặc cho lòng phải ngàn thương vạn nhớ..Nhớ quê hương , thương bố mẹ , cảm luyến tình làng ...Nhớ nhớ. thương thương đến rơi... nước mắt. !.
Giang Hoa tâm sự:

Tận ấy năm rời xa xứ sở.
Đời phiêu bạt chẳng biết về đâu.
Đếm thời gian qua từng mắt lệ.
Ngoảnh mặt lại tóc đã hai màu.

Nay ước mơ thành tựu, người con gái quay về chốn cũ, thăm viếng làng xưa, sum vầy cha mẹ  , gặp lại kẻ thân thương...nghĩa đáp ân đền .nhưng than ôi.!....." Nương dâu thành biển cả"" Cảnh thương hải tang điền vô cùng đớn đau chua xót. Mẹ cha không còn nữa cả hai đều quá vãng. Đứng ở ngõ đường nàng thở dài chán nản, lòng buồn vô hạn ...không thấy cảnh cha chờ mẹ đợi của ngày nào.Trong bơ vơ quạnh vắng, dưới mái nhà xưa...trên bàn thờ nghi ngút khói nhang, hai bức ảnh của bố và mẹ đang lặng im ngồi đó nhìn nàng với ánh mắt thẳm sâu thương yêu vô bờ bến.
Chiếc võng đong đưa của thuở nào bố mẹ hát ru dỗ con vào giấc ngủ vẫn còn đây đã làm cho lòng con tan nát, nghe như tim mình nghẹn ngào nghẹt thở...
Nàng nói:

Đứng giữa nền xưa tường gạch úa.
Bàn thờ cha mẹ khói vàng bay.
Căn nhà trơ trọi không gian trống
Chiếc võng đong đưa nhớ những ngày.

Hôm con đi, mẹ tiễn đưa bằng nước mắt, bằng những câu nói dặn dò con mãi nhớ và luôn ấp ôm trong lòng những hành trang quý báu mẹ tặng, tuy xót xa mà đậm ấm sâu nồng.Nàng mang theo cả hồn quê và tình thiêng liêng phụ tử suốt trong cuộc đời rong ruổi của mình.Nàng bỗng chợt giật mình khi buổi chiều tà đang xế bóng và nhìn lại tấm thân nhỏ bé đã hóa gầy rồi chép miệng lẩm bẩm: Mình cũng già rồi !

Tiếng mẹ ầu ơ .. đọng nghĩa đầy.
Hành trang gói trọn với niêm cay.
Mang hồn quê gánh đời rong ruổi.
Rồi giật mình thân đã hóa gầy..

Chuyến đò định mệnh ngày đó đã đưa nàng đến nhiều bến gian truân đầy khổ lụy.Nàng luôn hoài vọng cố hương , nặng tình xứ sở.Bởi vì ở đây có những dòng sông, bến nước ,con đò, ruộng đồng bát ngát.Quê hương là chùm khế ngọt. ...là cội nguồn có bầu sữa mẹ..... Có tiếng hát ầu ơ của người từ mẫu.

Mấy chục năm dạn dày sương gió.
Chuyến đò ngược một thuở gian truân.
Tiếng quê hương vọng qua dòng chảy.
Ủ ấm lòng con giọt sữa ngần.

Buổi chiều ngồi bên mộ song thân, giai nhân mắt đầm lệ chảy....Gió vẫy lay cành liễu rủ rì rào...như tiếng nói ngọt ngào cha mẹ.cô thôn nữ đã khóc thật nhiêu...khóc thương vì nuối tiếc, nhưng trong làn gió thoảng như có tiêng vỗ về của mẹ "" con ơi.....đừng rớt lệ...vì thân người là tứ đại...bởi vô thường ...ai cũng phải về cùng cát bụi ,và thời gian sẽ phủ vàng cây cỏ...Sương khói....loãng bay giữa cõi mịt mù.!....""

Nhìn nắm mộ hàng cây liễu rủ.
Người nằm đó dứt mộng phù du.
Thời gian phủ lấy vàng cây cỏ.
Sương khói loãng bay giữa mịt mù.

Phạm Văn Niêm






CHIỀU TRÊN PHỐ NÚI

Chiều buông xuống nắng luồn qua ngọn núi 
Trăng cũng hờn chẳng muốn cúi mặt xem 
Màu sắc loang gió lồng lộng đi kèm 
Không gian rực êm đềm quanh phố núi 

Giữa khung cảnh mắt nhìn qua hạt bụi 
Lửng lơ bay về góc tối hoàng hôn 
Lẫn vào trong trốn giữa tận tâm hồn 
Rồi nẩy nở hoa lòng như phấp phới 

Ở đâu đó có người đang chờ đợi 
Trong mỏi mòn chới với vạn đường tơ
Gió ngập ngừng thổi sương bụi mịt mờ
Ai lặng lẽ thờ ơ tìm nẻo vắng 

Thời gian chậm cứ trầm mình mãi đứng 
Nhìn bầu trời hụt hẫng cả giấc mơ 
Đêm xuống dần nỗi lòng rối như tơ
Đời lữ thứ thẫn thờ bao suy nghĩ 

Quay về lại ngoảnh mặt nhìn cố Lý 
Cảnh tha phương thú vị lắm những điều 
Khoảnh khắc nầy chỉ kể được bấy nhiêu 
Biết rằng khổ là nhiều hơn hạnh phúc ..
                          19.12.2018
                     Thơ: Giang Hoa

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018






CÁNH ĐỒNG QUÊ 

Đường về qua lối cũ 
Con suối chảy quanh co 
Phía trước sương mờ mịt
Phía sau đẹp thẫn thờ

Một bên là khóm trúc 
Có cả chú nai vàng 
Bên kia là thác đổ 
Suối chảy dọc đồi ngang 

Giữa đất trời bao la 
Nhuộm một màu lam tím 
Mây lửng lơ trắng ngà 
Chim hót tàn cây cọ 

Đáp trên từng phiến lá
Đậu ngọn cành cây cong 
Rồi lượn quanh dòng nước
Bay qua các cánh đồng 

Mất hút cuối chân trời 
Xa xa vệt chấm phá
Màu xanh của biển cả
Muốn nói rất nhiều điều

Bỗng bao nhiêu mệt mỏi
Cũng hóa thành mùa xuân 
Chân níu hồn hoang dại 
Nắng hoa cũng sắc bừng

Lan rừng đang nở rộ 
Từng cánh rực bâng khuâng 
Hỏi mấy mùa rồi nhỉ 
Chân lưu bước những lần 

Khắc vào từng mỏm đá
Ghi nét ấn trong đời
Biết bao là kỷ niệm 
Bỗng sững sờ chơi vơi
               14.12.2018
            Thơ: Giang Hoa

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2018








NHỚ CON SÔNG QUÊ

Nhớ năm xưa bỏ xứ xa quê
Đã rất lâu nay muốn trở về
Nhớ chiếc xuồng đưa ngày mẹ tiễn
Nhớ con đò đứng mãi triền đê

Nhìn theo vóc dáng người con trẻ
Bóng ngã theo dòng giữa nắng trưa
Nhớ gốc rạ hàng tre ngõ xóm
Nhớ làn khói phủ mái nhà xưa

Bận ấy năm rời xa xứ sở
Đời phiêu bạc chẳng biết về đâu
Đếm thời gian chỉ là vô vọng
Ngoảnh mặt lại tóc đã hai màu

Đứng giữa nền xưa dòng lệ chảy
Bàn thờ cha mẹ khói vàng bay
Căn nhà trơ trọi không gian trống
Tiếng võng ai đưa nhớ những ngày

Tiếng mẹ à ơi đọng nghĩa đầy
Hành trang gói trọn với niềm cay
Mang hồn quê gánh đời rong ruổi
Rồi giật mình thân đã hóa gầy

Mấy chục năm đời lang bạt gió
Chuyền đò ngược vạn dặm gian truân
Tiếng quê hương vọng qua dòng chảy
Ủ ấm lòng con giọt sữa ngần

Nhìn nấm mộ hàng cây liễu rủ
Người nằm đó dứt bỏ phù du
Thời gian phủ lớp vàng cây cỏ
Sương khói loãng bay giữa mịt mù
                            28.11.2018
                        Thơ:  Giang Hoa

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2018









NÀNG TÔ THỊ

Chuyện kể tòng quân lúc tiễn chồng
Ngay hòn đá thạch giữa tầng không
Nàng ôm đứa trẻ nhìn xa ngõ
Nắng xõa đồi non phủ ngập đồng
Lụn cả thời gian buồn úa liễu
Lâu dần mắt lệ đổ thành sông
Tình oan trái cảm nàng Tô Thị
Bởi nghĩa vì đâu nghiệt chất chồng
                     31.07.2018
                Thơ: Giang Hoa

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2018







CHỚM ĐÔNG ..

Đêm thanh vắng nhìn qua ô cửa
Mảnh trăng vàng ngọn lửa rụi thiêu
Gợn cơn gió thổi điều hiu 
Lượn vào mạch máu nhịp dìu qua tim 

Trời se lạnh sương tìm về sớm 
Vừa tàn thu đã chớm vào đông
Đầu mùa lẻn trốn qua song 
Sương khuya nhỏ giọt vào lòng thi nhân 

Tĩnh mịch quá chân trần bước nhẹ
Kéo màn the gió khẽ khàng sang 
Tìm ai tâm sự bẽ bàng 
Chỉ mây và gió rộn vang đầu mùa 

Nhìn cây cỏ qua mưa nở đọt 
Nước long lanh như giọt tơ trời
Chạm vào tâm khảm lệ rơi 
Rèm khuya lạnh buốt rối bời tâm can 

Đừng mây nhé! để trăng sáng tỏ 
Cùng Hằng nga nức nở chuyện tình 
Cuội buồn cửa nguyệt chênh vênh 
Nghiêng sang bến mộng mộng tình nghiêng chao

Nhòa bóng liễu nỗi sầu vướng mãi 
Thân con thuyền mất lái về đâu 
Nhìn trăng tỏ phía nguyệt Lầu 
Níu chân mặc khách chén sầu thâu đêm 
                                02.11,2018
                            Thơ: Giang Hoa

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018










LỠ DUYÊN

Rặng liễu nghiêng hồ ngả rất xa 
Vầng dương đổ ngập phía sau nhà
Ôm làn sóng cả qua bờ mộng 
Dạo cảnh sương vàng đẫm giấc hoa 
Nghĩa ấy bây giờ không trở lại 
Tình kia một thuở kết giao hòa 
Nhưng rồi ái vỡ duyên mờ mịt 
Ngắm ngõ chân trời lệ chảy sa
                        31.10.2018
                    Thơ: Giang Hoa 

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018







TIẾNG MƯA ..

Mưa rơi rớt mái hiên nhà
Mình ta lặng lẽ với ta một mình
Cơn mưa xoáy vỡ vô thinh
Im lìm chậm bước lộ trình thời gian 

Mưa không phủ hết ánh trăng 
Vẫn nằm ẩn khuyết mảnh trăng lưỡi liềm 
Hình như tiếng vỡ trái tim 
Tận sâu thăm thẳm nỗi niềm rất đau ..
                            27.10.2017
                       Thơ: Giang Hoa

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2018











ĐÊM TĨNH LẶNG 
      
Anh có về trời đã sắp sang thu 
Không gian tím sương mù bay nhỏ giọt 
Lá tơi tả xác vàng em nhặt nốt 
Tím hoàng hôn còn sót lại vệt mờ 

Anh có về mây trắng bay lửng lơ
Trăng phủ xuống mịt mờ giăng khắp lối
Hoen mắt lệ hóa hồn run nhịp lỗi
Lòng sắt se bối rối cũng bởi vì ..

Anh có về tìm dấu vết chân di
Thu vội vã cũng đến kỳ thay lá 
Sương giăng mắc nỗi niềm xưa nghiệt ngã 
Gió xạc xào hối hả chờ đông sang

Anh có về nhìn hoa lá ngập tràn 
Nỗi dằn vặt vẫn đang hờn ray rức 
Kỷ niệm cũ xói mòn trong tiềm thức 
Vắng mùa thu vạn vật cũng đắm chìm 

Anh có về đàn chim líu lo hót 
Không gian vắng từng nốt nhạc du dương 
Vang vọng tiếng chuông đổ phía thánh đường 
Ký ức xưa còn vương vàng nỗi nhớ 

Anh có về thu sang còn bỡ ngỡ 
Thông reo hát liễu rủ đứng nghiêng hồ 
Nhòa phiến đá vườn khuya lặng lẽ chờ
Níu thời gian mịt mờ theo năm tháng ..
                            09.10.2018
                       Thơ: Giang Hoa

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018








Lời bình: Phạm Văn Niêm
Tác phẩm: BIỂN HÁT
Tác giả: Giang Hoa
………………………………………
*
BIỂN HÁT...

Nghe biển hát ngỡ ngàng một thuở
Ngày tôi về đã lỡ chuyến đò
Thoảng xa vọng lại câu hò 
Dòng xưa vắng vẻ hoang sơ cảnh sầu

Trăng rớt xuống còn đâu bóng nhạn
Sắc lòng hoang dĩ vãng phủ về
Con đường rỉ rả tiếng ve
Lời yêu viết vội bên lề gió mưa

Đêm buồn vỡ lưa thưa lá úa
Thời gian trôi giàn giụa lệ rơi
Phong rêu níu bước chân đời
Nhịp tim thổn thức chơi vơi lối về

Đừng vội khắc lời thề trên đá
Hồn thêm đau biệt giã mỏi mòn
Lấy ai làm chứng sắt son
Thời gian mưa nắng chỉ còn niềm đau

Tôi khóc khẽ nỗi sầu năm tháng
Sóng dềnh dàng dĩ vãng trôi đi
Ngày tôi về thấy những gì
Lối mòn lẻ bước chim di qua cầu

Bờ cát lạnh hàng lau phơ phất
Người xa rồi chất ngất nỗi đau
Nghe trong gió thoảng hương cau
Buồn ngơ kỷ niệm sợi sầu năm xưa ...

Giang Hoa
28.04.2017
*************
*
Bài họa:
BIỂN HÁT.

Đêm bơ vơ mình em trên bãi vắng.
Biển rền vang cảnh lặng dưới sương mờ.
Bờ lau thưa chao đảo gió phất phơ..
Hương cau thoảng cho lòng thêm tan nát.

Em miên man lắng tai nghe BIỂN HÁT.
Kỉ niệm xưa giờ trôi dạt theo dòng.
Thôi hết rồi còn chi nữa đợi mong.
Về góp nhặt những chất chồng đau khổ.

Mượn lời thơ em tỏ bày thố lộ.
Mảnh hồn tan nỗi đớn khổ vô vàn.
Đứng bên lề quá khứ của thời gian.
Tim vỡ nát bởi lỡ làng duyên phận..

Phạm Văn Niêm 
1/7/2017.
*************************************************

Cảm nhận:

Người cô phụ đứng ngẩn ngơ trước dòng biển nước. Kẻ ở nơi đó đã bỏ ra đi.Bến cũ chỉ còn vẳng nghe tiếng hát chèo đò hòa quyện với âm thanh rì rào sóng biển...một khúc hát trầm buồn.

Thật vậy, biển hát trong những chiều nhạt nắng., hát trong những đêm cô tịch gió gào.Biển ru lòng nhân thế..gieo sầu thảm buồn thương ầm vang trời đất.,khiến cô phụ chạnh lòng nhớ mối tình xưa.

Nghe biển hát ngỡ ngàng một thuở.
Ngày tôi về đã lỡ chuyến đò.
Thoáng xa vọng lại câu hò.
Dòng xưa vắng vẻ hoang sơ cảnh sầu.

Vốn là một thi nhân dạt dào cảm xúc., cô phụ mượn bút nghiên ,trải vần thơ phú, trút cạn nỗi niềm.Trước buổi chiều tàn, hoàng hôn phủ bóng, đêm về...và trăng lên...Bóng trăng in soi đáy nước gợi cảm cô phụ nghĩ rằng trăng rơi như tình yêu mình rớt rụng vỡ loang.

"Trăng rơi xuống còn đâu bóng nhạn"

Ôi...trong đêm..trăng rụng..bóng nhạn ..tiếng kêu con chim lẻ bạn thương đau trời khuya thiết tha thảm não.Câu thơ quả tuyệt vời.!_...Gợi cảnh tượng hình..Ta thấy xót xa, cô đơn, quạnh vắng...còn gì hay hơn nữa.?

Khi trở lại, hết rồi...những buổi hoàng hôn tím màu chờ đợi người yêu trong mỗi chiều tà trải nắng., giờ đây còn chăng trong kí ức phủ về.mà hiện tại trên lối xưa có mỗi mình em lẻ bóng lắng nghe tiếng rả rích ve sầu muà hạ., không phải là lời tâm sự vỗ về của tình nhân ..của người yêu mình thuở trước.

Trăng rớt xuống đâu còn bóng nhạn.
Sắc lòng hoang dĩ vãng phủ về.
Đường xưa rỉ rả tiếng ve.
Lời yêu viết vội bên lề gió mưa.

Đêm vỡ mộng buồn sầu dã dượi. Lệ lòng tuôn dạ héo lá mùa thu.Tiếng sóng reo hòa gió thổi vụt vù.Như lời khẽ nói bậu ơi đừng lưu luyến..
Ta nghe tác giả tỏ bày:

Đêm buồn vỡ lưa thưa úa lá.
Thời gian trôi giàn giụa lệ rợi.
Phong rêu níu bước chân đời.
Nhịp tim thổn thức chơi vơi lối về.

Tiếng sông rì rào như tiếng kẻ bạn lòng khe khẽ ru khúc , vỗ về làm bịn rịn luyến lưu , níu giữ bước chân xa..và như nhắc nhở những thiết tha cho cuộc tình thuở nọ.Một tình yêu cuồng mê đã làm nhịp tim nàng run rẩy...

"Phong rêu níu bước chân đời.
Nhịp tim thổn thức chơi vơi lối về."

Nàng oán hận, trách chàng bội ước.,cắt ân tình miệng nói khắc đá bia.sớm quên lời thệ nguyện để cho nàng trải qua năm dài khổ tận , chờ đợi mỏi mòn.Lời hứa xưa chỉ có hai người thì lấy ai minh chứng ?.

Đừng vội khắc lời thề trên đá.
Hồn thêm đau biệt giã mỏi mòn.
Lấy ai làm chứng sắt son.
Thời gian mưa nắng chỉ còn niềm đau.

Bởi thời gian cuốn đi tất cả, chỉ còn lại dư âm trong kí ức.,còn lại những lắng đọng thương sầu.Em đang cô đơn đợi ngóng...bóng chim tăm cá vẫn biệt mờ..

Tôi khóc khẽ nỗi sầu năm tháng.
Sóng dềnh dàng dĩ vãng trôi đi..
Ngày tôi về thấy những gì.
Lối mòn lẻ bước chim đi qua cầu.

Đêm bơ vơ ,mình nàng trên bãi vắng, thẩn thơ sầu muộn., bờ lau nghiêng ngã chao buồn...gió hiu hắt phất phơ.Em miên man trong hận tủi, chợt hương cau từ đâu thoảng lại nàng nhớ buổi sum vầy hôn lễ hẹn ước cau trầu.mà trỉu nặng niềm đau.
Gió đêm thổi tung bay mái làn tóc mượt, cô phụ đưa tay vuốt mái tóc mình và mĩm cười cất tiếng hát.câu ca dao thuở trước" Tóc mai sợi ngắn sợi dài....Lấy nhau chẳng được thương hoài ngàn năm."

Ngoài khơi, biển vẫn rầm rì cơn sóng vỗ..Biễn hát...biển đang hát bài ca " Tình là Muôn Thuở" trong khi cô phụ cũng đang tuôn mạch sầu khơi....tuôn dòng lệ chảy....
.
Bờ cát lạnh 
Hàng lau phơ phất..
Người xa rồi 
Chất ngất nỗi đau. 
Nghe trong gió thoảng
hương cau.
Buồn ngơ kỉ niệm 
Sợi sầu năm xưa.

Phạm Văn Niêm 
1/7/2017.
-----------------------------------------------------------
https://www.facebook.com/Nhabaonhandan