Thứ Năm, 4 tháng 1, 2018








MỘT NGÕ KHUẤT

Một nỗi buồn với cả nỗi niềm đau
Nơi khóe mắt chiều sâu nhiều u ẩn
Lòng rơi lệ nghe đời phiêu bạc phận
Sóng dậy tràn hụt hẫng biết về đâu

Vạn muôn trùng cay đắng giữa bể dâu
Nhớ khao khát lần đầu bao xao xuyến
Một thuở ấy tình yêu là câu chuyện
Đẹp như mơ đầy huyễn ảo đắm say

Rồi một ngày bỗng khuất bóng chân mây
Người rẽ bước trăng gầy buồn hiu hắt
Trời mờ nhạt nỗi lòng như khép chặt
Chuyến đò sang bước ngoặt giữa bể đời

Hồn như vỡ cả sắc trời như tựa
Tuôn dòng lệ chơi vơi giữa hồ thu
Đêm huyễn hoặc lẫn hòa lớp sương mù
Nghe tiếng mõ ngỡ dường Hàn San Tự

Kỷ niệm xưa níu giữ bao nỗi niềm
Trong tâm khảm đang tìm về quá khứ
Một khoảng khắc dâng trào hồn tư lự
In sâu hoài mãi áng ngự ở trong tim

Ửng mặt trời vầng trăng lẩn trốn chìm
Vần thơ khép bao nỗi niềm gác lại
Cung đàn trỗi tơ tình còn dạo mãi 
Khúc du ca cuồng dại sóng dâng trào
                                 05.01.2018
                            Thơ: Giang Hoa

Dịch:


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét