Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018







ĐÊM KHÔNG NGỦ ...

Đêm không ngủ sao trời lâu sáng
Đọng tâm can tản mạn câu vần
Dòng đời phận số phù vân
Tình duyên bạc bẽo nghĩa ân hững hờ

Đêm hoang vắng vần thơ áng ngự
Từng nét duyên con chữ lu mờ
Bên chồng sách - bên gối chờ
Âm ngân nốt nhạc ngâm thơ rã rời

Rung từng nhịp chùng rơi văng vẳng
Vọng nơi xa thầm lặng sầu tư
Nốt thăng trầm nốt câu từ
Mặc tình thế sự kình ngư bể đời

Đêm ảo vọng trăng rơi rụng vỡ
Khe khẽ rung nhịp lỡ con tim
Lá buông xào xạc ngơ tìm
Hồn như ẩn khuất nỗi niềm đi hoang

Vò võ ủ canh tàn khuya lạnh
Nhìn qua rèm mộng ánh bình minh
Sao nghe giọt nắng trở mình
Lệ chưa khô gối, sông tình ngổn ngang ,
                    05.01.2016
                Thơ: Giang Hoa

*********

HỌA:
Thanh Ân

ĐÊM SẦU THẢM …
5:23  PM  05/01/2017 – 08/12/Bính Thân

Đêm sầu thảm nhìn vừng dương sáng
Rõ hồi hôm lãng mạn muôn vần
Đường tình duyên nghiệp phù vân
Tìm ai tri kỷ nghĩa ân hững hờ

Mùa đông lạnh thờ ơ câu chữ
Nét duyên xưa ngày tháng lu mờ
Dệt thơ suốt tuổi ngọc chờ
Ngâm vần tơi tả tứ thơ rã rời

Giọng quyến luyến bên đời vang vọng
Vẳng rung tim dưới sóng sầu tư
Nét duyên thầm những cảm từ
Mặc nhiên đánh động kình ngư bể đời

Đêm lệ đẫm vai người vụn vỡ
Lặng yên nghe nức nỡ con tim
Sương rơi thánh thót nao tìm
Hồn như phiêu bạt nỗi niềm đi hoang

Thao thức ủ đêm tàn sương lạnh
Nhìn biển đời sáng ánh bình minh
Nghe như tia nắng giật mình
Làm sao sấy đặng lệ tình ngổn ngang !
Thơ: Thanh Ân

**********

HỌA:
Bầu Trời Đêm

KHUYA TRĂN TRỞ !

Khuya trăn trở chờ trời mơ sáng
Lạnh trong lòng ghép lại từng câu
Lòng người được mấy ư sầu
Tơ duyên lạc lõng chữ câu bỗng hờ

Khuya đông rét chùm thơ án ngự
Đường nét câu từng chữ hòa mờ
Bên giao án....giường chiếu chờ
Vẵng nghe tiếng sáo ai thơ rã rời

Dương cầm phím cung tơ thanh vẳng
Lảnh từ đâu đẫm nặng niềm tư
Lướt gam dìu dắt ca từ
Trách người ấy tự ghìm tim để đời

Hồn thả mộng sao băng vụt vỡ
Lãy lây run  nhạc gỡ buồng tim
Vụt rơi hồ lặng ai tìm
Bờ xô quẩn sóng đã chìm tan hoang

Ầm ỉ thả đêm về mưa lạnh
Xuyên qua mành mộng ước an minh
Ta gieo hạt nắng rụng mình
Lệ ai đẫm gối....dòng tình đổ ngang....
Thơ: Bau troi đem

*********

HỌA:
Tran Chien

ĐÊM CÔ ĐƠN ...
(Họa theo từ đầu)

Đêm đông lạnh nghe lòng thổn thức
Đọng mi buồn ngắm bức tình thơ
Dòng xanh mực đã phai mờ
Tình còn tơ tưởng giấc mơ mấy mùa.. 

Đêm tĩnh lặng sương đùa kẽ lá
Từng giọt châu lã chã tuôn rơi
Bên hiên nhạt ánh sao trời
Âm vang tiếng dế đầy vơi nỗi niềm..

Rung chuông gió ngoài thềm từng chặp
Vọng ân tình mong gặp liêu trai
Nốt nghe như tiếng thở dài
Mặc lòng luyến nhớ u hoài xót thương..

Đêm mắt dõi ngàn phương xa ngái
Khe cửa lùa hương trái sầu đông
Lá khua tựa tiếng tơ đồng
Hồn ngơ ngẩn chốn cô phòng lặng thinh..

Vò khăn ngọc đôi mình thuở trước
Nhìn đôi chim ao ước nay đâu
Sao trời bắt lỡ duyên đầu
Lệ chia ly đọng ngàn câu thơ buồn...
Thơ: Tran Chien

********

HỌA:
Cỏ May

LẺ LOI ...

Duyên tình hỡi lỡ làng đau thế
Để dòng đời dâu bể mình em
Nhiều đêm lệ ướt gối mềm
Xót xa duyên ấy từng đêm u sầu

Đời em đó bể dâu sống gió
Anh xa rồi ai tỏ niềm thương
Mình em lẻ bước trên đường
Cô đơn khổ lắm mọi phương một mình

Này anh hỡi duyên mình quá ngắn
Đang nồng nàn và mặn mà yêu
Cùng em thủ thỉ bao điều
Sao anh bỏ lại sớm chiều mình em

Căn phòng trống từng đêm gối chiếc
Để mình em đi biệt thế sao
Tim đau lệ ướt tuôn trào
Bao đêm em với trăng sao một mình

Ông trời hỡi se tình trao gửi
Nay chia lìa như mũi kim xuyên
Qua tim chia cắt thề nguyền
Để em bao nỗi truân chuyên tháng ngày

Em còm cỏi bao ngày chờ đợi
Viết dòng thơ cho vợi nỗi đau
Đến nay đã trắng mái đầu
Bao đêm trăn trở u sầu chẳng vơi !
Thơ: Cỏ May

*********

HỌA:
Tat Ha

Đêm tĩnh mịch trằn mình chờ sáng
Đợi ánh trăng khuất rạng mây che
Não lòng buồn tủi sớm khuya
Con tim trống trải đi về mình em

Trang sách dở không thèm ngó tới
Viết câu thơ chẳng nổi vần thơ
Sắc xuân tan tác bơ phờ
Tâm can rệu rã vật vờ mỗi đêm

Trời thấu hiểu nỗi niềm đơn độc
Phận má hồng nảy lộc theo mùa
Tuổi xuân thấm thoắt thoi đưa
Cánh hoa tàn tạ gió lùa cuối thu

Nỗi ảm đạm mây mù đông giá
Sương muối về làm mạ khô cong
Xế chiều như nước đầu sông
Khát khao khô hạn lá mong mưa về

Ngoài trời lạnh não nề buồn tủi
Dòng lệ tràn đẫm gối người ơi
Nơi nao chàng ở cuối trời
Có nghe tiếng gọi ở nơi chốn này

Em ao ước từng ngày từng tháng
Ngóng đầu thôn hình dáng của anh
Sáo ai bay vút trời xanh
Nhờ đem lòng dạ mong manh cuối trời

Chiều chiều ngóng đợi người ơi
Phương xa người có thấy lời nhớ thương ?
Thơ: Tat Ha                                       
                                 
*********

HỌA:
Ery Nguyễn

ĐÀN KHÔNG LỔI NHỊP

Trăng đã lặn bên trời đợi sáng
Bạn tri âm lai láng câu vần
Ta người giao khúc tương lân
Đàn không lõii nhịp , thâm ân chẳng hờ

Đem câu chữ vào thơ tình tự
Thoả nỗi lòng cất giữ trong mơ
Đêm nhung nhớ , tối đợi chờ
Hoà cùng cảnh sắc trang thơ bên trời

Trong gió thoảng lá rơi thầm lặng
Đêm tịnh liêu hoà vận suy tư
Câu song thất  , chẳng sai từ
Vui câu xướng hoạ , vô tư với đời

Đêm mơ mộng chơi vơi chi lạ
Cảnh ảo huyền đêm hạ vào thu
Trăng tàn gió thổi vi vu
Vần thơ xáo trộn tâm mù ngổn ngang

Đêm trống điểm canh tàn sương lạnh
Chỉ mình ta cô quạnh riêng mình
Đợi chờ một ánh bình minh
Bừng trong tia nắng  , bóng hình.....tri âm....!
THƠ : ERY NGUYỄN

**********

HỌA:
Lý Trung

ĐÊM CHƯA CẠN

Họa Thủ vĩ...y vận..

ĐÊM chưa cạn nghĩ gì tới SÁNG
ĐỌNG từ sâu chẳng rạng suy VẦN
DÒNG này nét chữ phân VÂN
TÌNH thơ rối tỏ để nâng duyên Hờ

ĐÊM không thể thẩn thờ chế NGỰ
TỪNG tìm cho thành ngữ không MỜ
BÊN trông vẫn đợi bên CHỜ
ÂM từng tiết tấu ngẩn ngơ chẳng RỜI

RUNG đoạn khúc tìm nơi xa VẲNG
VỌNG lời ngâm đến thẳng trầm TƯ
NỐT nào lặng dấu những TỪ
MẶC dầu đã chấm văn như soạn ĐỜI

ĐÊM hồi tưởng tình khơi rạn VỠ
KHE khắc lòng nỗi nhớ trong TIM
LÁ rơi rụng xuống mơ TÌM
HỒN cây thảng thốt im lìm du HOANG

VÒ rát mặt môi càng thêm LẠNH
NHÌN mắt thâm thấm cảnh anh MINH
SAO dường mật đắng phận MÌNH
LỆ này mặn chát duyên tình trái NGANG
Thơ: Lý Trung

          _________________

HỌA:
Thầy Vàng

MONG ANH ..

Nghe thánh thót tình ai tỏa sáng
Dẫu nén lòng nữ khách khó che
Nỗi buồn trăng sớm đèn khuya
Cô đơn ai có hướng về bến em ?

Dẫu trăng lặn, thắp đèn soi tối
Nỗi tủi riêng vời vợi ý thơ
Tứ reo sóng cuốn phất phờ
Để cơn gió cũng lượn lờ trong đêm

Em chẳng thể dùng liều thuốc độc
Nhấp chén say tình nhú cuối mùa
Tơ duyên một lá vẫy đưa
Khát khao con sóng gió lùa sang thu

Dù sợ hãi đông về lạnh giá
Ánh nắng hanh môi lẻ ướt cong
Mơ màng trông ngóng bến sông
Nôn nao  đón đợi chỉ mong khách về

Em chẳng sợ duyên thề khổ tủi
Gợi nhớ thượng sao gọi chẳng ơi
Đi tìm anh khắp chân trời
Vô âm bặt tín ai chơi nơi này

Tâm đã ngóng hết ngày đến sáng
Dõi hình người khuôn dáng như anh
Sóng xô là tự biển xanh
Tình không là tự lòng anh hay trời ?

Gọi nhiều sao chẳng thấy ơi
Để con chim sáo khóc hoài niềm thương !

VÀNG XUÂN ngày 05 tháng 01 năm 2017

*********

HỌA:
Sy Duyen

Đêm vắng vẻ... đợi chờ trời sáng
Rực tim hồng gió tản rèm che
Ngậm ngùi lở giấc mơ khuya
Nghe lòng xa xót buồn về riêng em

Sầu héo hắt đâu thèm nghĩ tới
Nỗi u hoài vời vợi tình thơ
Đìu hiu mệt mỏi bơ phờ
Tâm hồn da diết vật vờ từng đêm

Đời khốn khổ gặp niềm tàn độc
Ác dạ thời hái lộc mất mùa
Cuộc tình sáng đẩy chiều đưa
Lá vàng rơi rụng gió lùa tàn thu

Đông lạnh lẽo sương mù buốt giá
Gió oi nồng đám mạ thêm cong
Đợi chờ suối đổ về sông
Nỗi niềm trông ngóng ước mong mưa về

Bao hụt hẫng não nề xót tủi
Giọt lệ sầu bối rối người ơi
Xa xôi cách trở phương trời
Tâm tư não nuột tìm nơi chốn này

Xa xót lắm mơ ngày mộng tháng
Mỏi mòn hoài vóc dáng riêng anh
Về đây mái tóc còn xanh
Niềm yêu rạng rỡ lòng anh ngất trời

Tìm nơi chốn cũ ai ơi !
Cho tôi được tỏ những lời nhớ thương ...
Thơ:  Sy Duyen

*********

HỌA:
Nguyễn Chiến

NĂM CANH CHỜ SÁNG

Vọng năm canh trở mình chờ sáng
Để hồn ai đứt đoạn gieo vần
Cầu kiều uốn lượn dòng vân 
Gửi vào cõi mộng sông ngân lững lờ

Đêm giá lạnh buồn ngơ bút ngự
Vẫy cung hằng án ngữ sao mờ
Mây vờn gió tủi đang chờ
Mưa sầu gối trải đường tơ rối bời

Chuông chùa đổ về nơi cõi nhận 
Vọng cung trầm khóc hận buồn dư
Trầm luân bể ái bao từ
Vương lòng khổ lụy sầu như rã rời

Sầu duyên ấy tuôn rơi vụn vỡ
Tủi hồn ai lỡ dở buồn tim
Tàn thu lá rụng lơ tìm
Song tình khuất nẻo im lìm đồi hoang

Màn đêm thả sương tràn phủ lạnh
Ánh nguyệt tàn trải ánh hồn linh
Chuông ngân bỏ tiếng đưa mình
Lệ rơi lã chã,, sóng tình ngổn ngang
..06/01/17/…NC …

**********

HỌA:
Hưng Đặng Chấn

EM HÃY NGỦ ĐI
              *
Em hãy ngủ trời đêm sắp sáng
Để ngày mai còn rạng câu vần
Đừng vì bao nỗi phân vân
Mặc cho lời hứa lần khân đứng chờ

Ta hãy lấy tiếng tơ án ngự
Đọng trong lòng câu chữ chẳng mờ
Đêm đông lạnh giá vẫn chờ
Không gian hiu hắt lời thơ nhủ lời

Trời sắp sáng sương rơi văng vẳng
Đêm sắp tàn còn nặng ưu tư
Ngủ đi hãy ngủ từ từ
Cho lòng thanh thản chân như với đời.
Thơ: Đặng Chấn Hưng

**********

HỌA:
Tôn Tuấn

CHƯA TAN GIÁ
********************

Canh đã chuyển , sao trời chưa sáng ,
Sông mù giăng , dòng cạn vụ vần !
Bến đời để dạ phân vân ,
Bến tình bồi lở , vườn xuân ơ hờ !

Đêm Hương Giang còn mơ Núi Ngự ,
Bến giang tình sương phủ lờ mờ .
Khoang thuyền đăng sáng hẹn chờ ,
Loang câu mái đẩy để tơ nhện  rời !

Lời theo nhịp chèo khơi xa vẳng ,
Khuấy nỗi lòng sầu nặng ưu tư .
Nỗi đau cứ ngấm từ từ ,
Mò kim đáy biển , tầm ngư , chim trời !

Khao khát tựa sao rời gương vỡ ,
Lũ tình làm sạt lở bờ tim .
Lững lờ mây , gió đuổi tìm ,
Bâng khuâng dạ nhột đắm chìm miền hoang !

Rèm buông sảnh đông sang bấc lạnh ,
Hoang hoải lòng bất hạnh chưa minh .
Sương sa , gối chiếc , một mình ,
Sông chưa tan giá , thuyền tình trái ngang !!!
Thơ:  Tuấn Tôn

                       
**********

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét